Hoàng hậu sợ hãi, xin người bé nhỏ lấy tất cả của cải trong nước, để lại
cho bà đứa con. Nhưng người nhỏ bé đáp:
- Không được. Tất cả của cải trên thế gian đối với ta không quí bằng
một chút sinh vật.
Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết khiến người ấy động lòng bảo:
- Thôi ta hẹn cho cô ba ngày. Nếu từ nay đến đó, cô biết được tên ta thì
cô giữ con lại.
Suốt đêm, hoàng hậu nghĩ đến các thứ tên đã được nghe, và cho sứ giả
đi khắp nơi tìm xem còn có tên gì khác nữa không.
Hôm sau, người nhỏ bé đến. Hoàng hậu nói các tên Katgia, Mensio,
Banxe… Bà lần lượt kể tất cả các tên bà biết, nhưng người bé nhỏ cứ nghe
mỗi tên lại nói:
"Không phải tên ta".
Hôm thứ hai, hoàng hậu cho đi hỏi quanh đó xem tên người ta là gì, rồi
kể cho người bé nhỏ những thứ tên kỳ lạ.
- Phải chăng bác tên là Gầy giơ xương, Bắp vế cừu, hay Chân cò
hương!
Nhưng người ấy cứ trả lời mã
- Không phải tên tôi.
Ngày thứ ba, sứ giả trở về thưa:
- Thần không tìm ra tên mới nào. Nhưng khi thần tới một ngọn núi cao,
ở một góc rừng có nhiều cáo và thỏ, thì thần thầy một ngôi nhà nhỏ. Trước
cửa nhà có lửa, một người nhỏ bé trông đến nực cười nhảy quanh lửa, lò cò
một chân rồi kêu:
Hôm nay ta nấu, ngày mai quấy trộn,
Ngày kia lấy con hoàng hậu,
Chà! Hay quá, không ai biết tên ta là Đồ bỏ xó.
Hoàng hậu khi nghe thấy tên ấy, vui mừng khôn xiết. Một lát sau, khi
người nhỏ bé bước vào hỏi:
- Thế nào, hoàng hậu, tên tôi là gì?
- Có phải Kun không?
- Không.