TUYỂN TẬP TRUYỆN CỔ TÍCH THẾ GIỚI - Trang 289

Bạch Tuyết thèm ăn quả táo quá, thấy mụ ăn táo mà không sao cả, cô

bèn cầm lấy phần mụ đưa. Cô vừa cắn một miếng thì ngã lăn ra chết. Mụ
gườm gườm nhìn cô, cười khanh khách, nói:

- Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như mun, lần này những thằng lùn

hết đường cứu sống mày.

Khi về đến cung hoàng hậu hỏi:
Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?
Gương đáp:
- Tâu hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất nước ạ.
Lúc đó, lòng mụ mới được thư thái, sự thư thái của kẻ đố kỵ. Những

chú lùn về nhà thấy Bạch Tuyết đã tắt thở nằm dài trên mặt đất. Họ nâng cô
dậy, tìm xem có dấu vết chất độc nào không. Họ nới áo cho cô, chải đầu cho
cô, lấy nước và rượu tắm rửa cho cô, nhưng chẳng ăn thua gì, cô chết thật
rồi. Họ đặt cô lên giường. Cả bảy người ngồi quanh thi hài than khóc ròng
rã ba ngày. Họ muốn chôn cô, nhưng thấy sắc mặt cô tươi, má cô ửng hồng
như người sống, thì nói: "Ai nỡ vùi cô xuống đất đen". Họ đặt xác cô vào
một cỗ quan tài bằng thủy tinh, trông rõ mồn một, và khắc tên cô bằng chữ
vàng, đề rõ cô là một nàng công chúa. Rồi họ đem quan tài lên núi, cắt
phiên nhau canh gác. Đến cả loài vật cũng đến viếng Bạch Tuyết, trước hết
là cú, rồi đến quạ, sau cùng là một con chim bồ câu.

Xác Bạch Tuyết để trong quan tài đã lâu mà sắc

mặt vẫn tươi như ngủ, vẫn trắng như tuyết, đỏ như
máu, tóc đen như mun.

Một hôm, có Hoàng tử đi rừng về muộn, tới nhà các chú lùn xin ngủ

nhờ.

Hoàng tử trông thấy trên núi có chiếc ài trong có Bạch Tuyết, ngoài đề

chữ vàng. Hoàng tử liền bảo các chú lùn:

- Các chú để cho ta cái quan tài kia, muốn lấy bao nhiêu ta cũng trả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.