Xưa có một chú bé chăn dê nghèo, bố mẹ đều chết cả, quan trên đưa chú
cho một nhà giàu nuôi dạy. Song vợ chồng nhà này rất cay nghiệt. Của cải
đã có thừa mà họ vẫn tham lam bủn xỉn. Hễ có ai ăn mất của họ một tí bánh
mỳ là họ đã tức giận rồi. Chú bé phải làm cật lực mà được ăn rất ít mà
thường là ăn đòn nhiều hơn.
Một hôm, chủ giao cho chú trông con gà mái và một đàn gà con. Gà mẹ
đuổi con lạc qua một bụi tầm xuân. Bỗng một con diều hâu từ trên cao bổ
xuống, quặp lấy gà mẹ bay đi mất. Chú bé lấy hết hơi sức gào: "Kẻ cắp! Kẻ
cắp! Bắt lấy quân kẻ cắp!". Nhưng nào có ích gì. Diều hu đâu có chịu tha
mồi về trả. Chủ nghe tiếng kêu vội chạy ra. Lúc biết là mất gà, hắn ta giận
điên lên đánh chú bé tới tấp, đến nỗi mấy ngày sau chú vẫn không nhúc
nhích được.
Giờ chú phải trông đàn gà vắng mẹ. Khó khăn càng nhiều hơn vì lũ gà
cứ bỏ chạy lung tung. Chú bèn nghĩ ra một cách, chú lấy dây buộc chằng lũ
gà lại với nhau. Chú tưởng thế là diều hâu không thể bắt được một con gà
nào nữa.
Nhưng chú đã lầm to, mấy hôm sau, chú vừa ngủ thiếp đi vì mệt và đói
thì con chim độc ác kia lại đến, sà xuống bắt một con gà con. Vì con nọ đã
buộc chằng vào con kia nên diều hâu vớ được trọn cả một đàn. Nó tha tít
lên ngọn cây nuốt hết sạch. Vừa khi ấy tên nhà giàu cũng về tới nhà. Thấy
tai họa xảy ra, hắn phát khùng, lại đánh chú bé một trận không tiếc tay, đến
nỗi chú phải nằm liệt giường mấy ngày
Khi chú đã đi lại được, hắn bảo: "Mày đần độn quá không thể nào trông
coi cái gì hết, thôi để sai vặt vậy".
Hắn giao cho chú một làn nho đến biếu viên thẩm phán, kèm theo một
bức thư. Giữa đường, vừa đói vừa khát, chịu chẳng nổi, chú bé đánh liều ăn