THỜI KHẮC CHO TÊN LÌA CUNG
Có hai loại buông tên.
Trước tiên là cú bắn với một sự chính xác tuyệt hảo, nhưng không
có bất cứ một tâm linh nào. Trong trường hợp này, mặc dù người bắn
cung có có một sự tinh thông tuyệt vời về kỷ thuật, ông ta đã tập trung
duy nhất trên mục tiêu và do bởi điều này ông ta không tiến hóa, ông
ta trở nên chai cứng, nhạt nhẽo, ông ta không tìm được cách để lớn
lên, và, một ngày nào đấy, ông ta sẽ từ bỏ phương cách của cung tên
bởi vì ông ta thấy rằng mọi thứ đã trở nên đơn thuần như thói quen
thường ngày.
Thứ hai là cú bắn mà người ấy hành động với tâm linh. Khi mục
tiêu của người bắn cung được chuyển biến trong đường bay của mũi
tên, tay của ông ta mở ra vào đúng thời điểm, âm thanh của dây cung
như tiếng chim kêu, và động tác bắn cung là điều gì trên một khoảng
cách kích thích, khuấy động, gợi hứng-ngược đời đúng mức-một sự
trở lại và hòa nhập vào chính mình.
Bạn biết nổ lực nó cần để giương cung, để thở một cách đúng đắn,
để tập trung vào mục tiêu, để được trong sáng ý định của bạn, để duy
trì tư thế lịch lãm, để tôn trọng mục tiêu, nhưng bạn cũng cần hiểu
rằng không có điều gì trên thế giới này ở lại với chúng ta dài lâu: tại
một thời điểm cho phép, bạn sẽ phải buông tay và cho phép ý định của
bạn theo nhân duyên, theo điều kiện, theo ước mơ, theo định ước, hay
theo định mệnh của nó.
Vì thế, mũi tên phải lìa cung, cho dù bạn yêu tất cả những bước đã
hướng bạn đến tư thế lịch lãm, và ý định đúng đắn bao nhiêu; và cho
dù bạn đã cảm hứng những cánh lông, mũi tên, sự bén nhọn của nó
bao nhiêu.
Tuy nhiên, nó không thể lìa cung trước khi người bắn cung sẵn sàng
để bắn, bởi vì sự bay của nó sẽ là quá vội. Nó không thể lìa cung sau