qua ngôi nhà trống vắng. Nó bước nhẹ nhàng và chắc chắn qua căn phòng
nơi bà nó đang cất những tiếng ngáy ngắn, nặng nề rồi đi xuống cầu thang.
Vì sao Bạch Minh (Vega) đang lung linh chiếu sáng ngoài cửa sổ bên trên
mái ngói. Ann đi vào căn phòng kỳ lạ bên dưới như thể nó được một bàn
tay dẫn dắt tới bên cái rương bằng gỗ sồi. Ở đó, như thể nó vẫn đang mơ, là
cái giường của nó, nó ngả mình lên lớp hoa hồng khô héo, nơi đang tỏa ra
mùi hương ngan ngát. Trong phòng tối đến nỗi người ta không thể nào nhìn
thấy chuyển động của cái nắp rương.
Suốt ngày dài, bà cụ ngồi sau khung cửa sổ xây lồi ra khỏi vách tường.
Môi bà mím chặt, và đôi mắt mờ của bà nhìn đăm đăm ra phía con đường,
nơi mọi người và xe cộ qua lại, tới lui. Khi chiều xuống, bà dò dẫm đi lên
thang gác và đứng ở lối ra vào của căn phòng ngủ rộng trống không.
Chuyến lên gác đã làm bà thở hổn hển nặng nhọc. Đôi kính của bà trễ
xuống sống mũi. Tựa tay lên cạnh cửa, bà nhìn về phía cánh cửa sổ hình
vuông lờ mờ sáng trong bầu không khí im lìm ảm đạm. Nhưng bà không
thể nhìn xa, vì mắt bà đã mờ và ánh sáng ở đây quá yếu ớt. Bà cũng không
phát hiện ra mùi thơm mơ hồ như những chiếc lá mùa thu. Nhưng trong đầu
bà là cả một chuỗi ký ức rối bời – những tiếng cười và những giọt nước
mắt, và những đứa trẻ đã trở thành xưa cũ từ lâu, những chuyến thăm viếng
của bạn bè và những lời giã biệt cuối cùng. Và vừa tự trò chuyện một cách
rối rắm rời rạc với chính mình, bà cụ già vừa lò dò đi trở xuống chỗ ngồi
cạnh cửa sổ.
HẾT