thấy tiếng tồm tộp, tồm tộp. Giá có thêm tiếng ụt à ụt ịt, thì tôi chắc chắn sẽ
tưởng mình đang lạc vào một trang trại chăn nuôi, đúng giờ ăn.
Lát sau, thấy vợ ì ạch bò lên giường. Tưởng hết đói rồi sẽ ngủ ngon, ai
ngờ vẫn thấy vợ lăn lóc, trằn trọc. Tôi hỏi: "Sao thế?". Vợ bảo: "Em ăn no
quá! Giờ bụng căng lên, khó chịu, không ngủ được!".
Khả năng ăn xuất sắc là thế, nhưng vợ tôi lại rất sợ béo. Cứ vài hôm
vợ lại nhảy lên cái cân một lần, và lần nào bước xuống khỏi cái cân, mặt vợ
cũng ỉu xìu, than thở:
- Lại tăng thêm 2 lạng nữa rồi!
Tôi - dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cố hỏi han, quan tâm, an ủi:
- Cụ thể là bao nhiêu em?
- Là tám chục cân hai!
Thấy vợ buồn, tôi cũng thương. Nhưng thương vợ một thì tôi thương
cái cân mười. Hôm mua về, cái cân mới coóng, bóng bẩy, chắc chắn là thế,
vậy mà chỉ một thời gian ngắn phục vụ vợ tôi, nó đã xập xệ, xuống cấp và
oặt ẹo.
Sau đấy, vợ tôi không thích dùng cái cân nhà tôi nữa, mà hay sang
mượn cân hàng xóm. Lý do, theo vợ tôi, thì là vì cái cân nhà hàng xóm
chính xác hơn, rằng vừa mới cân ở nhà mình là 80 cân, nhưng khi sang cân
bằng cân hàng xóm thì chỉ còn 75 cân. Tôi thì tôi không nghĩ là cân nhà tôi
sai, ngược lại, cân nhà hàng xóm mới là cân sai. Bởi vợ chồng nhà hàng
xóm chuyên thu mua đồng nát, chúng nó phải chỉnh cân thiếu, cân điêu để
ăn bớt của người ta.
Nhưng rồi cũng chỉ được vài hôm thì cái cân của vợ chồng thằng thu
mua đồng nát cũng hỏng - không biết có phải tại vợ tôi không? Vợ tôi buồn