- Ngọt thì chắc là trong số các anh đó, có một vài anh bị tiểu đường
đấy cô ạ!
Nói thì nói vậy thôi, chứ buồn thì vẫn rất buồn. Dù luôn kiên định
trong lòng câu phương ngôn rằng: "FA - già nhưng không ế", thế nhưng nỗi
buồn thì chẳng hiểu cứ từ đâu kéo đến...
Chiều qua, mẹ tôi bất chợt từ ngoài chạy vào, giọng thều thào:
- Có một thằng khá bảnh bao, mặc sơ mi phanh cúc nhìn rất lãng tử,
cứ thập thò ngoài đầu ngõ nhà mình. Hình như, nó muốn vào tán tỉnh con,
nhưng còn ngại. Con thử ra dò la xem sao?
- Người ta là trâu, con là cọc! Sao cọc lại phải đi tìm trâu?
- Ai chả biết! Nhưng đợi hơn chục năm rồi mới thấy một con trâu tới,
nên mẹ lo...
Vậy là sau một hồi bàn bạc, tôi và mẹ đã thống nhất được kế hoạch
tiếp cận anh chàng nhút nhát ấy. Theo đó, tôi sẽ ra tắm ở chỗ góc ao ngay
đầu ngõ, gần chỗ anh chàng lãng tử ấy đang thập thò, rồi thì tùy diễn biến
thực tế mà bắt chuyện, làm quen. Thực sự là dù chưa một lần gặp gỡ,
chuyện trò, nhưng tôi rất trân trọng những người đàn ông yêu không vì
nhan sắc, không vì trí tuệ, không vì tiền bạc như anh ấy (bởi những thứ đó
tôi đều không có).
Chàng lãng tử ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng ngượng ngùng quay mặt đi,
rồi lại thẹn thùng nép sau bụi chuối. "Đàn ông gì mà nhát thế chứ!" - Tôi
nghĩ thầm, rồi từ từ trầm mình xuống làn nước ao mát lạnh dù cơ thể đang
hừng hực, râm ran. Bình thường khi tắm ao, tôi hay bơi ùm ũm như chó, rồi
chổng mông trồng cây chuối lộn nhào. Nhưng hôm nay thì không vậy
được, bởi tôi biết, anh ấy đang núp ở đó, âu yếm dõi theo tôi. Thế nên tôi
rất khẽ khàng, dịu dàng vốc từng cục nước rưới lên cổ, lên vai, xuống ngực,
bàn tay tôi mềm mại miết trên da thịt, kì cọ nhẹ nhàng. Bên bờ ao, mấy bụi