"Em đã nghĩ rằng tin nhắn đó của anh chỉ là một trò đùa ngày cá tháng
Tư. Nhưng khi em đến phòng anh, nhìn thấy anh và anh Tuấn chở nhau vào
nhà nghỉ thì em đã thật sự sốc và quá bàng hoàng. Em đã gọi cho anh để hi
vọng được nghe từ anh một lời giải thích, để níu kéo một chút hi vọng
mong manh rằng sự thật không phải những gì như anh đã nói. Nhưng anh
đã không nghe máy, chỉ có tiếng đổ chuông văng vẳng bên tai em tàn nhẫn
và lạnh lùng, hệt như tiếng kèn đám ma thê lương, tiễn đưa một mối tình
bất hạnh. Được rồi! Nếu anh đã muốn vậy thì em sẽ biến mất vĩnh viễn
khỏi cuộc đời này cho anh được hạnh phúc! Sẽ không bao giờ anh phải
nhìn thấy em nữa đâu! Anh cũng nhắn giùm tới gia đình và bạn bè em rằng
đừng tìm em vô ích, bởi em sẽ đi đến một nơi xa lắm! Vĩnh biệt!"
Tôi cuống cuồng bấm máy gọi cho gấu, nhưng không có chuông, chỉ
có tiếng "tò te tí" báo hiệu thuê bao không liên lạc được. Cái âm thanh "tò
te tí" ấy văng vẳng bên tai tôi tàn nhẫn và lạnh lùng, hệt như tiếng kèn đám
ma thê lương, tiễn đưa một mối tình bất hạnh...
~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~
Bạn lên Google, gõ Hà Nội, rồi chọn vào mục "hình ảnh", bạn sẽ thấy
Hà Nội hiện lên với toàn là cây: cây rực rỡ mùa hạ, xanh mướt mùa xuân,
vàng rực mùa thu và trầm tư mùa lạnh. Nhưng đó là trước đây, bởi e rằng,
chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, kết quả tìm kiếm mà Google mang lại cho
bạn sẽ rất khác: đó là một Hà Nội với những con phố trơ trụi, với những hố
sâu hoắm la liệt trên vỉa hè, ngổn ngang đất đá, rễ cây, cành, lá...
Nếu một người nước ngoài tìm thấy trên Google những bức ảnh mùa
thu Hà Nội đẹp mê hồn với hàng sấu già rải lá vàng trên những con đường
mát lành long lanh đốm nắng, với những gốc xà cừ cổ thụ hiên ngang xòa
bóng thênh thang, và người đó quyết định đến thăm Hà Nội, thì khi đặt
chân tới đây, vào thời điểm này, du khách ấy khó tránh khỏi cảm giác mình
đã bị dối lừa...