TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 185

Nói rồi, tôi lại cười hô hố, vọt lên trước, đánh võng, vỉa vào đầu xe em

khiến chiếc Vespa loạng choạng chực ngã. Tôi cũng chán, chả muốn trêu
em ấy nữa mà rú ga phóng nhanh về nhà. Nhưng hình như có gì đó không
ổn thì phải, bởi tôi có cảm giác ai đó đang đuổi theo mình. Quả đúng vậy,
một chiếc SH từ đằng sau chồm tới, chặn đầu xe tôi lại. Hai anh cởi trần, từ
mông đến cổ xăm trổ loang lổ, một anh cao to, vạm vỡ như Lý Đức, một
anh thấp hơn, nhưng cũng ngang ngửa Phạm Văn Mách nhảy xuống khỏi
xe, tiến lại chỗ tôi và bố nàng, giọng lạnh như băng:

- Thằng nào vừa rủ vợ tao đi gặm dồi chó? Thằng nào?

Cả tôi và bố nàng đều tái mét mặt, run lẩy bẩy không biết nói gì,

không biết phải làm gì. Cũng may, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm, chỉ
tay về phía bố nàng rồi bảo:

- Dạ! Thằng này ạ!

Chỉ chờ có thế, hai anh hổ báo ấy lao tới vả bôm bốp vào mặt bố nàng.

Tôi thấy răng của bố nàng rơi ra cả vốc, máu túa ra lênh láng. Tôi thật sự
hoảng loạn, rồi lợi dụng lúc hai thằng đó đang đánh bố nàng thì tôi nhảy
luôn lên con Wave ghẻ, nổ máy và chạy mất! Từ đó đến nay, tôi chưa một
lần nhìn thấy bố nàng, chưa một lần quay lại nhà nàng, và tất nhiên, cũng
chưa một lần gặp lại nàng, cho đến mãi hôm đi chợ tết mua quất hôm vừa
rồi...

Mấy năm không gặp, vậy mà khi nhìn thấy tôi, nàng quay mặt bước

đi, như không hề quen biết. Tôi lập tức chạy theo, cầm tay nàng kéo lại.
Vẫn là đôi mắt đó, ôi, đôi mắt người xưa bao lần khóc ướt vai tôi, trong
những đêm giận hờn, vậy mà giờ sao xa lạ, đờ đẫn, vô hồn. Tôi cứ đứng
lặng trước mặt nàng một hồi lâu mà không biết phải nói gì, giống một học
sinh không thuộc bài đứng chịu trận trước cô giáo; giống một kẻ phạm tội
bị bắt quả tang tại hiện trường với đầy đủ tang chứng, vật chứng chẳng thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.