TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 438

- Thằng chó! Tao yêu nó gần năm nay rồi còn chưa dám bóp! Thế mà

mày...

Vậy là gã xăm trổ lao tới, rồi nghe tiếng "bôm bốp", "hự hự", tiếng

chửi rủa, khóc lóc, van xin... Là tôi nghe thấy thôi, chứ tôi không nhìn, bởi
tôi đã úp mặt vào lưng thằng ngồi trước, dần dần thiếp đi...

Cuối cùng, sau rất nhiều những chen lấn, chèn ép, giành giật mệt mỏi,

sáng hôm sau, tôi đã may mắn là một trong số ít ỏi những người mua được
vé. Cầm tấm vé trên tay, tôi thở phào, tự hào, trong lòng dâng lên một cảm
giác sung sướng, nôn nao. Và rồi lập tức, một chị gái đội nón lụp xụp, khẩu
trang kín mít chạy lại chỗ tôi.

- Bán lại vé không em? Chị trả 5 lít!

Tôi nghe vậy thì cười khẩy:

- Xin lỗi chị! Em chịu vất vả, khổ sở, chầu chực từ 10 giờ đêm qua

đến giờ không phải vì tiền. Em là fan bóng đá chân chính. Chị trả 5 lít chứ
có trả tiền triệu em cũng không bán!

- Triệu mốt nhé?

Lời đề nghị tiếp theo của chị ấy quả thực khiến tôi băn khoăn. Triệu

mốt cơ mà! Một số tiền không hề nhỏ! Tôi mua giá gốc có 1 trăm, giờ nếu
đồng ý bán sẽ lãi 1 triệu. Kể cũng bõ cho những nhọc nhằn tôi đã chịu đựng
từ đêm qua tới giờ. Thực ra, tôi nghĩ lại rồi, là fan bóng đá chân chính đâu
có nghĩa là phải vào sân xem. Xem qua tivi cũng vẫn là fan chân chính mà.
Nếu bán cái vé này đi, tôi có thể ra quán bia vừa uống vừa xem, gọi đồ
nhắm tẹt ga, chắc chỉ hết vài trăm là cùng, vẫn còn thừa tiền đút túi, lại
được thảnh thơi ngồi gác chân lên bàn mà xem, chả sướng hơn là vào sân
chen chúc, nóng bức, ồn ào, rồi những pha bóng hay cũng không quan sát
được kỹ, không được xem quay chậm lại, cũng không được nghe anh Biên
Cương bình luận. Nghĩ vậy, tôi mở giọng ngập ngừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.