Em cười trừ, cố nén tiếng thở dài hoang hoải. Nhưng đến khi bước vào
nhà thì em đã không thể nén thêm được nữa, bởi sự ngỡ ngàng đã nằm
ngoài sức chịu đựng, bởi thực tế phũ phàng đã vượt xa khả năng tưởng
tượng...
- Sao nhà bé thế anh?
Đó là câu đầu tiên em thốt lên khi nhìn thấy căn phòng rộng chửa đầy
20 mét vuông với những vệt loang lổ trên tường, không chiếu, không
giường, chỉ có lổm nhổm những người ngồi đứng ngổn ngang. Đó là bố tôi,
là vợ chồng con cái anh chị tôi, cả thảy bảy người trong một căn phòng nhỏ
và chật chội như một chiếc nôi. Có lẽ, em cũng hiểu vì sao nhà tôi lại
không chiếu, không giường, không bàn uống nước. Bởi nếu kê mấy thứ đó
ra thì chẳng còn chỗ để ngồi, chẳng còn đường đi lối lại. Tôi quay sang em,
giải thích bằng giọng ngài ngại:
- Ở khu này, nhà nào cũng thế cả em à!
Trong bữa cơm, em gần như chẳng nói gì, chỉ im lặng, rồi cuối cùng
mới ngập ngừng ghé tai tôi thì thầm:
- Tối cả nhà ngủ ở đâu anh?
- Thì trải đệm nằm dưới nền nhà! Em thấy cái rèm kia không, là của
anh trai và chị dâu đấy, lúc nào muốn làm việc riêng thì quây rèm kín lại,
làm xong thì lại kéo rèm lên!
- Thế đêm tân hôn, mình động phòng ở đâu?
- Ở đây chứ ở đâu! Anh sẽ làm thêm cái rèm nữa, giống như của anh
chị ấy!
- Có vẻ là không ổn anh à, bởi anh chưa biết đấy thôi, chứ những lúc
bị kích động, em thường la hét ầm ĩ, rồi vớ được cái gì là túm, là giựt cái