được mà trở nên kích động, một lần nữa đem dương vật xuyên vào giữa đôi
môi đỏ mọng!
“Ha ha ——–” Khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho Thái tử sảng khoái ngẩng
đầu, cuồng loạn hét lên!
Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật đã đem long tinh quý giá toàn bộ rót
vào trong miệng Tĩnh Huyền…
Tĩnh Huyền đành khó khăn mà nuốt xuống.
“Long tinh ăn ngon không?” Hoàng Phủ Dật dùng một ngón tay nâng
chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, khẽ mỉm cười hỏi.
Tĩnh Huyền cũng không trả lời y, chỉ chậm rãi điều tức lại hơi thở, sau
đó đôi mắt sáng trong từ từ mở ra, bình tĩnh nhìn y chăm chú, thản nhiên
nói, “Thái tử điện hạ, đã không còn sớm nữa, xin mời hồi cung thay trang
phục chuẩn bị cho đại điển hôm nay.”
Hoàng Phủ Dật nhìn đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ như
tình sự vừa rồi không mảy may ảnh hưởng tới hắn một chút nào, trong lòng
không khỏi hậm hực khó chịu! Thái tử lạnh lùng cười, “Ta thấy ngươi mới
nên xem lại mình đấy. Đường đường là quốc sư một nước mà định dùng bộ
dáng dâm đãng này đi chủ trì đại điển cầu phúc cho Thái tử hay sao? Hừ,
tẩy rửa cho sạch sẽ đi!”
Tĩnh Huyền khẽ buông hạ mi mắt, cung kính trả lời, “Tĩnh Huyền tuân
mệnh.”
Đáng tiếc Thái tử đã phất tay áo bỏ đi, bởi vậy vô duyên nhìn thấy cảnh
tượng sau đó…
Chỉ thấy quốc sư cao quý thánh khiết phía sau cánh cửa yếu đuối vô lực
quỳ rạp trên mặt đất….