TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 133

mình, bởi vậy, không cần nghĩ ngợi gì mà đã buông ra những lời cay nghiệt
nhất để đả thương nam nhân trước mặt vì đã phản bội y.

“Điện hạ…” Tĩnh Huyền gian nan ngẩng đầu, nhìn ái nhân giống như

ánh hào quang rực rỡ của thái dương…

Không, y không phải Dật ca, Dật ca cho dù có thống khổ đến đâu đi

chăng nữa cũng không bao giờ nỡ đối xử với mình như vậy, lại càng không
bao giờ để mình phải chịu vũ nhục như thế.

Tĩnh Huyền trong lòng chợt dâng lên một tia mỏi mệt, bế quan hơn

mười năm, nhưng đổi lại là cái gì? Bất quá chỉ là một người xa lạ mang thể
xác của Dật ca. Chính mình cũng biết từ mười sáu năm trước, linh hồn Dật
ca đã tiêu tán mất rồi, vậy thì hắn còn ôm hi vọng gì nữa đây?

“Cởi quần áo” Một giọng nói lãnh khốc từ đỉnh đầu hắn truyền xuống.

“Cái gì…?” Lòng Tĩnh Huyền tràn đầy nghi hoặc.

Hắn biết thái tử nhất định sẽ không tha cho mình, cũng thắc mắc không

biết y sẽ dùng phương pháp gì để hành hạ mình, nhưng lại không nghĩ
đến… cởi quần áo?

Chẳng lẽ y muốn…

Tĩnh Huyền không thể tin vào lỗ tai mình, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn

nam nhân mình yêu thương nhất, nhưng cũng là người gây ra đau khổ cho
hắn nhiều nhất.

“Ta bảo ngươi tự cởi quần áo.” Chứng kiến Tĩnh Huyền cùng nam nhân

khác quấn quít lấy nhau, Hoàng Phủ Dật còn đau đớn thống khổ hơn cả bị
một nhát đao chém vào trong tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.