các ngươi mang đến khách phòng cho chúng ta. Động tác phải nhanh một
chút! Không được để cho thái… ách công tử nhà chúng ta bị đói!”
“Dạ, dạ, khách quan xin mời lên lầu, xin mời lên lầu.”
Mấy tiểu nhị vội vàng mang hành lý lên giúp bọn họ, Tĩnh Huyền vừa
nhìn bao y phục của mình dĩ nhiên được đặt trong phòng cùng với hành lý
của thái tử, trên mặt không khỏi đỏ lên.
“Tiểu Tuyên tử, thái tử thân phận tôn quý, nên ngủ riêng một phòng mới
đúng. Bần tăng có thể sang phòng bên cạnh chen chúc một chút cùng sư
phụ cũng được.”
Tiểu Tuyên tử vừa nghe, trong lòng liền kêu rên không ngừng!
Nương của ta ơi, quốc sư ơi, người nếu như muốn bọn họ sư đồ tương
tàn thì cứ việc làm thế đi!
Không đợi Tiểu Tuyên tử mở miệng, sắc mặt Hoàng Phủ Dật đã tối sầm,
đặt mông ngồi xuống ghế, đoạn kéo Tĩnh Huyền vào lòng, “Hừ, trừ nơi này
ra, nơi nào ngươi cũng đừng hòng đi!”
Tĩnh Huyền mặc dù không muốn sư bá nhìn ra quan hệ của hai người,
nhưng bị thái tử bá đạo giữ lại cũng không có cách nào cả, không thể làm gì
khác hơn là bất đắc dĩ liếc mắt trừng y một cái, im lặng không lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật thấy hắn bị mình ôm không có cách gì, đắc ý đến nỗi
mặt mày hớn hở.
Tiểu Tuyên Tử biết thái tử cùng quốc sư vốn là một người nguyện đánh
một người nguyện chịu đòn, cũng không nhịn được mà len lén nở nụ cười.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được mang lên.