TUYẾT THẢO - Trang 5

Nàng đặt bát bên cạnh đầu giường, xoay người muốn đi, Tô Mặc mở miệng
gọi:

“Tuyết Thảo.”

Một tiếng gọi trầm thấp này tựa như ác mộng hàng đêm từng làm nàng

bừng tỉnh giấc, trong mộng, hắn cũng là khàn khàn như thế nói “Tuyết
Thảo, kiếp này là Tô Mặc ta phụ nàng, xin lỗi”. Lời nói kia còn lạnh lẽo
đến thấu xương hơn cả vụn băng mùa đông đâm vào lòng người. Chẳng
qua là bây giờ, nàng sẽ không đau lòng vì hắn nữa.

Tuyết Thảo hừ lạnh một tiếng: “Tô công tử còn nhớ rõ tên tiểu nữ, thật

sự là vinh hạnh.”

Tô Mặc chớp mắt cười, lông mi thật dài che đi đôi mắt của hắn: “Cả

đời này của ta, duy nhất không có thể quên, cũng không dám quên đó là
Tuyết Thảo.”

“A.” Tuyết Thảo xoay người lại, ôm lấy cánh tay, nhìn hắn từ trên

xuống dưới, “Ba năm không gặp, cái miệng này của Tô công tử thật ra càng
lúc càng chẳng thể nào phun ra ngà voi. Lượng thứ cho tiểu nữ hỏi một câu,
ngươi nói lời này, vậy thê tử có bản lĩnh như trời của ngươi ở đâu rồi?”

“Nàng ta đã chết.” Tô Mặc đáp như không chút để ý đến.

“Môn phái và bọn sát thủ của ngươi đâu?”

“Toàn bộ đã chết.”

Tuyết Thảo nhìn hắn trong chốc lát, nàng không muốn truy vấn nhiều,

biết kết quả này có thể khiến cho nàng mừng rỡ, khóe miệng cong lên:
“Mấy tin tức này thật đúng là làm cho người ta vui mừng đến cười toe toét
a.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.