TUYỆT TÌNH CA - Trang 202

nàng muốn.
Một tuần sau, khi đang ăn sáng với Hải Đường, chàng cho biết có việc phải
đi ra ngoài. Rồi chàng đổi ý, và quyết định vào phòng nằm nghỉ. Hải
Đường không biết việc ấy cho đến khi Chu má báo cho nàng, "Lão gia ở
trong phòng và đóng cửa." Hải Đường tới phòng chàng ngay lập tức và
thấy quả thực cửa đóng. Nàng khẽ gõ cửa và nghe thấy tiếng trả lời yếu ớt,
nàng liền khẽ mở cửa. Bên trong tối thui; chàng đã đóng cửa sổ và chỉ có
một ánh sáng yếu ớt từ phía sau. Nàng phải mất vài giây để mắt quen với
bóng tối và thấy chàng nằm trên giường, vẫn còn mặc nguyên quần áo.
Nàng lo lắng hỏi, "Anh bệnh hả?" - Không. Anh chỉ muốn nằm xuống nghỉ
một lát. Anh sẽ như thường sau khi nghỉ đôi chút.
Nàng bước lại và lấy tay khẽ sờ trán chàng. Trán nóng như lửa. Nàng cầm
tay chàng và nghe mạch đập; vẫn mạnh mẽ nhưng bất thường.
- Em phải mời thày thuốc.
- Không cần đâu.
- Anh bệnh nặng và sốt nhiều.
- Phi lý, suốt đời anh chưa bao giờ bệnh. Anh sẽ nằm nghỉ. Hai giờ nữa anh
sẽ mạnh khoẻ như thường.
Nàng nói giọng hơi khàn lại, "Nếu anh muốn thế cũng được, nhưng ít nhất
anh phải cởi áo trường bào, giầy vớ ra, và đắp mền cẩn thận. Em sẽ pha cho
anh một ấm trà." - Được rồi, anh sẽ làm như vậy.
Chàng ngồi nhỏm dậy nhưng với một cử động bối rối. Trong cái ánh sáng
lờ mờ, nàng có thể nghe thấy chàng thở gấp nặng nề. Chàng bắt đầu cởi áo,
và cuối cùng không thể tự gỡ ra được, và để cho nàng cởi chiếc khuy cuối
cùng của trường bào đang làm chàng vướng víu. Rồi nàng tháo giầy và vớ
cho chàng.
Nàng đặt chàng nằm ngay ngắn rồi bước ra ngoài, không quên đặt tay lên
sờ trán chàng. Khi ra ngoài, nàng lau những giọt mồ hôi trên trán và nghe
thấy tim đập hỗn loạn.
Nàng dừng lại một phút để lấy lại bình tĩnh, trước khi xuống nhà bếp tìm
Chu má.
- Chủ nhân không khoẻ. Tôi muốn bà về nhà và đem mùng mền đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.