TUYỆT TÌNH CA - Trang 369

Rồi nàng bình tĩnh lại và nói, "Dĩ nhiên. Tôi vẫn hy vọng anh sẽ xuất hiện
mà." - Hãy trở lại tửu quán.
- Tôi phải về nhà bây giờ. Ở nhà đang chờ tôi. Tôi sẽ đến gặp anh ngày
mai. Trọn một ngày, có vừa ý không?
Nàng để chàng dẫn nàng vào ngõ Đồng Phủ, và lắng nghe chàng nói. Một
lần nữa hai người lại nhập vào cái nhịp bước mà nàng vẫn nhớ. Chàng nắm
chặt cánh tay nàng và đi sát người nàng, đầu gối song song với đầu gối.
Nàng có cảm tưởng anh chàng này có thể bồng nàng trên tay và chạy. Nàng
hỏi:
- Anh có nghĩ đến tôi trong lúc trong tù không?
- Tôi không nghĩ đến chuyện nào khác ngoài cô ra. Bây giờ tôi tự do rồi.
Không ai có thể can thiệp nữa.
- Không có ai? Anh có chắc không?
- Không có ai cả.
Hai người bước tới ngõ Tiểu Đông Môn, cái ngõ hẹp và dài. Chỉ có hai
người. Chàng đứng lại và nhìn nàng một giây rồi ôm chặt lấy nàng. Chàng
cúi sát mặt nàng, nhưng nàng chống cự lại cơn khích động đang dâng lên
trong lòng và nói, "Xin anh đừng có ép vội tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp
lại anh." Nàng bước lùi lại khi chàng buông tay ra. Mắt hai người nhìn
nhau, và họ lại nhịp bước bên nhau. Chàng hỏi:
- Tôi hy vọng cô chưa hứa hôn với ai.
- Chưa.
Một lần nữa nàng cảm thấy bàn tay chàng bóp mạnh cánh tay nàng, và
nàng tựa hẳn vào người chàng, trong lúc nàng nửa bước đi nửa kéo lê chân
theo. Nàng nghĩ chàng quả thực là một con người đơn thuần, lương thiện.
Nàng không công nhận đã yêu chàng, nhưng chàng làm nàng ấm áp và
được che chở, và nàng nhớ lại hai người đã từng có những giây phút sung
sướng bên nhau.
Khi còn cách nhà nàng vài dãy nữa thì hai người bước tới một con đường
rộng. Nàng trông thấy một cái cống lộ thiên, và nhớ lại điều chàng đã từng
làm, cái ý tưởng tinh nghịch trở lại với nàng, muốn thử chàng một lần nữa.
- Nam Đạt, anh có yêu tôi nhiều không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.