th
ấy thật đáng ngạc nhiên: răng trong những thị trấn có florua cao ấy
th
ường bị đổi màu và lốm đốm. Tuy nhiên, ông cũng đưa ra giả thuyết
“d
ường như” tỷ lệ sâu răng thấp hơn trong cộng đồng có khoảng một
ph
ần triệu (1 PPM) florua trong nước.
Dean vi
ện đến chiến lược gọi là “sử dụng dữ liệu có chọn lọc” để
c
ố chứng minh cho lý thuyết của mình. Ông chọn chỉ sử dụng dữ liệu
c
ủa 21 cộng đồng để “quay về con số của ông ấy.” Đó là cách nói trong
gi
ới kế toán khi bạn biết câu trả lời mong muốn và chỉ sử dụng những
con s
ố hỗ trợ cho câu trả lời bạn mong muốn, và sau đó đạt tới kết luận
đã đ
ịnh trước. Dean hoàn toàn bỏ qua hơn 270 địa phương khác không thể
hi
ện mối sự tương quan nào giữa florua và sâu răng. Sau này vào năm
1955, Dean th
ừa nhận (tuyên thệ) florua không tác động như một phương
pháp kh
ắc phục sâu răng (Fluoride, Vol. 14, No. 3, tháng 7 năm 1981). Sau
đó, vào năm 1957, ông ph
ải thừa nhận tại phiên điều trần AMA (Hiệp
h
ội Y học Mỹ) rằng thậm chí nước chứa chỉ 0,1 (1/10) PPM cũng có thể
gây b
ệnh fluorosis răng. Hơn nữa, không hề có lấy một nghiên cứu khách
quan đ
ộc lập để chứng tỏ florua hóa có hiệu quả trong giảm sâu răng.
Không h
ề!
Th
ế nhưng ALCOA đã không để cho sự thật được phơi bày! Nhà
khoa h
ọc được ALCOA tài trợ Gerald J. Cox nắm lấy những phát hiện
c
ủa Dean, và nghĩ ra cách để ALCOA thực sự kiếm lợi từ florua. Ông ta
đ
ề xuất rằng “sản phẩm phụ vô giá trị” này có thể giảm sâu răng ở trẻ
em (m
ặc dù không có bằng chứng). Ông ta ngạo nghễ tuyên bố florua tốt
cho răng b
ạn, và năm 1939 ông đề xuất Mỹ nên cho florua vào hệ thống
cung c
ấp nước. Đúng vậy, không phải do một bác sĩ, không phải do một
nha sĩ, mà do m
ột nhà khoa học đang làm việc cho nhà sản xuất florua lớn
nh
ất trên toàn nước Mỹ.
Ngành công nghi
ệp nhôm đã tiếp thị chất thải độc hại florua của họ
nh
ư thuốc diệt côn trùng và bả chuột, nhưng họ còn mong muốn có thị
tr
ường lớn hơn nhiều. Tuy nhiên họ đã gặp phải một rào cản nhỏ. Trong
năm 1944 T
ạp chí American Dental Association (Hiệp hội Nha khoa Hoa
Kỳ – ADA) đã c
ảnh báo rằng “tiềm năng gây hại (từ florua hóa) vượt xa
nh
ững mặt tốt.” Năm 1945, hai thành phố của Michigan được lựa chọn
cho m
ột nghiên cứu so sánh chính thức “15 năm” để xác định xem có phải
florua có th
ể giảm sâu răng ở trẻ em một cách an toàn không, và florua
đ
ược bơm vào hệ thống nước ăn của Grand Rapids. Năm 1946, mặc dù