b
ệnh viện cho một bài viết trên bản tin mà tôi đang xử lý. Thì ra nhà khoa
h
ọc này, bác sĩ Kanematsu Sugiura, đã nhiều lần thu được kết quả tích
c
ực về việc thu nhỏ khối u trong những nghiên cứu trên chuột với một
ch
ất tự nhiên gọi là amygdalin (có thể bạn đã nghe nói về nó với cái tên
laetril”). Ph
ấn khích (và ngây thơ!) tôi đã nói “phát hiện” của mình về
công trình c
ủa Sugiura cho Giám đốc công tác cộng đồng và các cấp trên
khác, r
ồi lên kế hoạch cho ra một bài viết. Sau đó, tôi nhận được cú sốc
c
ủa cuộc đời.
H
ọ nhấn mạnh rằng tôi phải ngừng câu chuyện này ngay lập tức và
không đ
ược nhắc lại một lần nào nữa. Tại sao? Họ nói rằng nghiên cứu
c
ủa bác sĩ Sugiura không có căn cứ và hoàn toàn vô giá trị. Nhưng chính
m
ắt tôi đã nhìn thấy kết quả đó! Và tôi biết bác sĩ Sugiura là một nhà
khoa h
ọc thực thụ và một người có đạo đức. Sau đó, các sếp đã đưa ra
m
ột chỉ thị mà tôi sẽ không bao giờ quên: Họ bảo tôi nói dối. Thay vì câu
chuy
ện mà tôi định viết, họ ra lệnh cho tôi viết một bài báo và thông cáo
báo chí cho t
ất cả các cơ quan tin tức lớn nhấn mạnh rằng tất cả các
nghiên c
ứu amygdalin đều không khả quan và chất đó không có giá trị
đi
ều trị ung thư. Tôi phản đối và cố gắng tranh luận với họ, nhưng họ
không thèm nghe.
Tôi s
ẽ không bao giờ quên cảm giác của mình trên chuyến tàu điện
ng
ầm về nhà ngày hôm đó. Đầu óc tôi quay cuồng với một mớ hỗn độn
nh
ững cảm giác lẫn lộn dữ dội, sốc, thất vọng, lo sợ cho cuộc sống của
riêng mình và t
ương lai của gia đình, và đằng sau tất cả, một nhu cầu
mãnh li
ệt muốn biết tại sao lại có sự che đậy này. Sau cuộc nói chuyện
dài v
ới vợ và cha mẹ tôi (họ choáng váng, như bạn có thể hình dung ra),
tôi quy
ết định hoãn viết bất kỳ văn bản thông cáo báo chí nào về
amygdalin, cho đ
ến khi tôi có thể kín đáo quan sát toàn bộ sự việc chi tiết
h
ơn. Mọi người trong văn phòng trông vui vẻ vì trút được gánh nặng, và
chúng tôi l
ại bận rộn với những dự án ít gây tranh cãi khác.
V
ậy là sau đó vài tháng, tôi đã có thể thực hiện cuộc điều tra của
riêng mình đ
ể giải đáp câu hỏi lớn mà tôi không thể bỏ qua: Tôi đang làm
vi
ệc cho ai và tại sao họ muốn ỉm đi những kết quả tích cực trong nghiên
c
ứu ung thư? Tài liệu của tôi dày lên bởi phát hiện được ngày càng nhiều
s
ự thật thú vị – và đáng lo ngại. Trước đây tôi chưa bao giờ mảy may
nghĩ đ
ến chính trị ung thư. Giờ đây, khi chắp nối các mảnh ghép lại với
nhau, tôi bi
ết được rằng: