ƯỚC MƠ XANH - Trang 162

- Anh ở Sài Gòn vừa ra tới đã vội tìm em ngay.
- Sao biết em ở đây mà tìm ?
- Em đã từng bảo mỗi lần em vui, buồn hoặc lòng bình yên thì đều tìm ra
biển để tâm sự với nó hay sao ?
Hải San dài giọng :
- Hiểu lòng em ghê hén.
Lâm Khang vân vê bàn tay có những ngón thon nhỏ xinh xinh của cô, âu
yếm nói :
- Cha bảo anh gọi em về nhà.
- Anh có nghe cha nói chuyện gì không ?
- Hình như muốn hỏi về chuyện thiệp mời đám cưới đấy . Cha muốn biết
em mời đã xong chưa ?
Hải San phì cười nói tỉnh rụi :
- Chưa.
- Trời ạ, em sao vậy ?
- Em bù đầu vào công trình xây dựng trường học cho trẻ khuyết tật của cha
lập nên, còn có thì giờ đâu mà gởi thiệp.
Cô dụi đầu vào ngực anh nũng nịu :
- Hơn nữa em chờ anh ra, hai đứa mình đi mời chung cho vui.
Lâm Khang ngắm nghía Hải San hồi lâu không trả lời, khiến cô lấy làm lạ :
- Gì mà nhìn em ghê vậy ?
Anh vặn vẹo :
- Sao độ rày em chăm chút nhan sắc quá vậy ? Anh nghe Cu Đen học lại, là
cái thằng cha kỹ sư kiến trúc công trình và em thường hay đi chung với
nhau lắm phải không ?
- Ơ hay, anh này kỳ chưa ? Người ta cùng làm việc với nhau mà . Ghen gì
lạ.
Búng tay vào mũi cô, giọng anh răn đe :
- Liệu hồn đó, anh mà nghe rục rịch cái gì là anh giết em chết ngay.
- Trời ! Nói nghe kinh khủng.
- Hơn kinh khủng nữa đó em của tôi.
Cô le lưỡi, rùng vai trông thật tiếu lâm, rồi cất giọng nửa đùa, nửa thật :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.