Đỗ Huỳnh Châu
Ước Mơ Xanh
Chương Kết
Một năm sau...
Hoàng hôn dìu dịu, thả trùm lên mặt biển mênh mông màu ngọc bích,
những con sóng bạc đầu đang mơn trớn, vỗ về bãi cát trắng, cùng lời ru si
mê tình biển.
Có một cô gái đi dọc theo mé nước với dáng điệu thanh thản, chốc chốc lại
cúi người xuống đưa tay nhặt lấy vài con ốc nhỏ lên ngắm nghía và quăng
ra xa biển . Cứ thế cô gái đi mãi đến bãi dương, và xoãi người ngồi xuống.
Đằng xa có tiếng gọi văng vẳng lại.
- Ốc Tiêu ơi... ! Em ở đâu ?
Không thấy cô gái trả lời, chỉ thấy miệng cô tủm tỉm nụ cười . Tiếng gọi
mỗi lúc một gần rồi im bặt . Một lát sau có một vòng tay rắn chắc, khỏe
mạnh ôm siết lấy thân thể cô :
- Ối trời ! Nhớ em không chịu được, mới vắng em có ba ngày mà vậy, vắng
thêm một ngày nữa chắc anh điên quá Ốc Tiêu ơi.
Ốc Tiêu nheo mắt nhìn người vừa mới đến :
- Xạo thấy trời, ở Sài Gòn anh đi đâu mà lại không có nữ khán giả ái một,
say mê.
- Nhưng trái tim anh thì em cất giữ mất rồi.
- Đừng nịnh đầm em nữa Lâm Khang, xấu hổ !
Lâm Khang hôn nhẹ vào má Hải San nói xuề xòa :
- Vợ tui thì tui nịnh, chớ có nịnh vợ ai đâu mà xấu hổ.
Hải San lườm người yêu :
- Vợ hồi nào mà vợ ?
Lâm Khang nhướng hàng chân mày giả vờ hỏi nghiêm trang :
- Còn mười ngày nữa là đám cưới, gọi bây giờ cho nó quen.
- Trời, anh tính kỹ ghê.
Lâm Khang véo nhẹ vào vành tai cô, anh không liếng thoắng nữa mà cất
giọng chân thành :