bất tỉnh, chẳng có một sợi mi nào lay động, để nhìn ngực nó phập phồng,
nhưng gương mặt nó thì khép kín với thế giới bên ngoài.
Trong cơn tức giận, bà miêu tả cho anh về những ngày và những đêm bà
ngồi nói với con gái trong niềm hy vọng điên rồ là cô có thể nghe thấy
được, bà không còn có cuộc sống nữa kể từ khi con gái bà gặp tai nạn, bà
sống trong nỗi sợ một cú điện thoại gọi đến của bệnh viện gọi đến báo rằng
thế là đã hết rồi. Bà đã cho cô cuộc sống. Khi cô còn nhỏ, mỗi sáng bà đánh
thức cô dậy, mặc quần áo cho cô và dẫn cô đến trường, mỗi tối bà đưa cô
vào giường và kể chuyện cho cô nghe. Bà lo lắng nghe mỗi niềm vui của
cô, mỗi nỗi buồn của cô. “Khi nó vào tuổi thiếu niên, tôi đã chấp nhận
những cơn bực tức không chính đáng của nó, tôi đã chia sẻ những nỗi day
dứt của nó lúc chớm yêu, tôi đã thức đem để giúp nó học bài, giúp nó ôn
tập trong tất cả các kỳ thi. Tôi đã biết lùi lại phía sau khi cần thiết, và nếu
như anh biết được ngay khi còn sống tôi đã nhớ nó đến thế nào. Ngày nào
trong đời, tôi cũng tỉnh dậy với ý nghĩ về nó, đi ngủ mà nghĩ tới nó...”
Bà Kline ngừng bặt trong những tiếng nức nở cố nén. Arthur đặt tay lên vai
bà và xin lỗi.
- Tôi không thể chịu được nữa- bà nói bằng một giọng trầm trầm- Anh tha
lỗi cho tôi và đi ngay đi, lẽ ra tôi không nên nói chuyện với anh.
Arthur lại xin lỗi lần nữa, xoa đầu con chó và chậm rãi rời xa. Anh vào xe
ôtô của mình, lúc xe xa dần, anh thấy qua gương chiếu hậu của ôtô bà mẹ
Lauren đang nhìn theo anh. Khi anh vào nhà, Lauren đang tập đứng thăng
bằng trên một chiếc bàn thấp.
- Em làm gì vậy ?
- Em luyện tập.
- Anh thấy rồi.
- Mọi chuyện diễn ra như thế nào ?
Anh kể cho cô nghe một cách chi tiết về cuộc gặp gỡ, thất vọng vì đã
không làm thay đổi được lập trường của mẹ cô.
- Anh không gặp may rồi, em chẳng thay đổi ý kiến bao giờ đâu, bà ấy
cứng đầu cứng cổ lắm.
- Đừng khắt khe thế, mẹ em rất đau khổ.