VÁN BÀI AN ỦI - Trang 4

Ông luôn đứng cách xa mọi người. Dưới kia, xa những chấn

song, ngoài tầm tay chúng tôi. Ánh mắt bồn chồn và hai tay khoanh
lại. Thậm chí còn hơn cả khoanh lại, khép lại, móc chặt. Như thể ông
rét hay đau bụng. Như thể ông níu chặt lấy chính ông để khỏi ngã.

Thách thức tất cả chúng tôi nhưng không nhìn ai hết

*

. Vừa tìm

kiếm bóng hình một cậu bé duy nhất vừa áp chặt một túi giấy nhỏ vào
ngực.

Đó là một chiếc bánh sô cô la, tôi biết chắc thế, và lần nào cũng

tự hỏi liệu nó có bị nát bét ra không, vì cứ...

Vâng, đó chính là cái mà ông bám víu vào, vào quả chuông, vào

sự khinh bỉ của họ, vào con đường vòng qua tiệm bánh mì và vào tất
cả những vết mỡ nhỏ trên ve áo của mình như biết bao tấm huy
chương, vô vọng.

Vô vọng...

Nhưng... Hồi đó làm sao tôi biết điều ấy được nhỉ?
Hồi đó, ông làm tôi sợ. Đôi giày của ông quá nhọn, móng tay ông

quá dài và ngón trỏ của ông vàng khè. Và môi ông quá đỏ. Và tấm áo
choàng của ông quá ngắn và quá chật.

Và quầng mắt ông quá sẫm. Và giọng ông quá lạ.
Khi cuối cùng cũng nhìn thấy chúng tôi, ông vừa cười vừa dang

đôi tay. Im lặng cúi xuống, chạm vào tóc nó, đôi vai nó, khuôn mặt nó.
Và trong khi mẹ tôi giữ chặt tôi bên cạnh bà, tôi đếm lại, sửng sốt, tất
cả những chiếc nhẫn trên má bạn tôi.

Ông đeo một chiếc nhẫn ở mỗi ngón tay. Những chiếc nhẫn thực

sự, đẹp, quý, như những chiếc nhẫn của các bà tôi... Cũng chính vào
thời điểm đó, mẹ tôi kinh hãi quay đi hướng khác và tôi, tôi thả tay bà
ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.