VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 31

Hán tử ấy thấy Giang Nam khinh miệt đà chủ của mình thì quả thực tức
giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, nhưng cũng không dám nổi giận hay lên
tiếng. Chỉ nghe Giang Nam lại hỏi: “Các người đi mời những ai?” hán tử ấy
nói: “Đà chủ của chúng tôi giao thiệp rất rộng rãi, mời rất nhiều người đến
đây, tôi cũng không biết hết.” Giang Nam nói: “Vậy thì ngươi cứ nói những
kẻ ngươi biết.” Hán tử ấy bảo: “Có Bạch mã Đỗ Bình, Bàn long quải Hứa
Đại Hiến, bang chủ của bang Trấn Sơn Triệu Thiết Hán...” Giang Nam
chưa từng nghe những cái tên này, chỉ hừ một tiếng rồi nói: “Toàn là những
nhân vật vớ vẩn!” hán tử ấy nói: “Chuyện người hỏi tôi đã trả lời, ôi chao,
người... người...” thủ pháp điểm huyệt này nếu để kéo dài không giải thì
càng lúc sẽ càng đau, hán tử này chịu không nổi, mồ hôi đổ ra ròng ròng.
Giang Nam thấy thế thì bảo: “Được, ta sẽ hỏi ngươi việc cuối cùng, các
người hẹn gặp nhau tại nhà họ Dương vào lúc nào?” hán tử ấy bảo: “Ngay
đêm nay?” Giang Nam cười hì hì rồi vung tay vỗ lên lưng y, hán tử ấy cảm
thấy cơn đau biến mất nhưng vẫn không thể động đậy được, cũng chẳng nói
được lời nào. Té ra tuy Giang Nam đã hóa giải thủ pháp điểm huyệt lúc nãy
nhưng lại dùng thủ pháp điểm huyệt bình thường điểm vào ma huyệt và á
huyệt của y. Giang Nam giấu y vào chỗ khuất rồi mới cười nói: “Ngươi hãy
ngủ một giấc, đợi ta điều tra xem thử ngươi có nói thực hay không rồi sẽ
quay trở lại thả ngươi.” Chàng lại dùng cỏ khô phủ lên rồi mới bỏ đi.
Giang Nam vừa đi vừa thầm nhủ: “May mà bọn chúng hẹn nhau đêm nay,
vậy dù mình có trễ một ngày cũng chẳng làm hỏng chuyện lớn của công
tử.” Chàng cũng không nghĩ nếu bị thua thì phải làm thế nào, trong lòng chỉ
nhớ đến một tiểu cô nương tinh nghịch. Khi trời chạng vạng thì chàng đã
đến Dương gia trang, đó là một tòa trang viện rất lớn, được xây dựng dựa
theo thế núi. phía trước Dương gia trang là một mặt hồ phẳng lặng, phong
cảnh rất đẹp, Giang Nam thầm nhủ: “Chả trách nào tiểu cô nương Giáng
Hà lại trông rất tao nhã.” Đường núi gập ghềnh không dễ đi ngựa, cho nên
Giang Nam bỏ ngựa đi bộ. Con ngựa một mình ăn cỏ bên bờ hồ, Giang
Nam lẳng lặng trèo lên núi, thầm nhủ: “Nàng chắc không ngờ mình đến
giúp. Hà hà, khi hoạn nạn mới biết ai là bằng hữu, Giang Nam này vốn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.