VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 483

“Thúc thúc bảo trên đỉnh núi không có hang động phải không? Nhưng
người khổng lồ trong bức tranh lại đang há miệng”. Lệ Phán Quy nói:
“Trên núi chỉ có hai tảng đá lớn chồng lên nhau, ở giữa chỉ có một cái hốc
nhỏ chứ chẳng phải hang động”. Lệ Thắng Nam nói: “Tốt xấu gì cũng phải
xem”.

Đỉnh núi này trọc lóc chẳng có cỏ mọc nên rất khó đặt chân, may mà Lệ
Phán Quy đã chuẩn bị dây thừng và dùi đục, y và Kim Thế Di thi triển công
phu Bích hổ du tường leo lên được mấy trượng, rồi đục trên vách đá một
cái lỗ nhỏ, cắm cái đinh sắt vào, Kim Thế Di buộc dây thừng thả xuống cho
Lệ Thắng Nam leo lên, gần đến trưa thì đã lên đến phía dưới hai tảng đá.
Địa hình ở đây hơi lõm, cả ba người đứng ngửa mặt nhìn “miệng của người
khổng lồ”.

Hai tảng đá lớn chồng lên nhau giống như hai bờ môi của một người khổng
lồ, ở giữa có một cái kẽ chỉ đủ chọc bàn tay vào, muốn dài hai tảng đá này
ra chỉ e Sở Bá Vương sống lại cũng chẳng làm được. Lệ Phán Quy cười
khổ sở: “Đã tới được đây nhưng làm sao vào?”

Lệ Thắng Nam chợt nói: “Thúc thúc hãy xem, bên trong miệng đá cũng có
mấy cái răng”. Quả nhiên bên trong kẽ đá có vài cây cọc đá lổm chổm
trong giống như hàm răng. Lệ Phán Quy nói: “Những cọc đá này có gì kỳ
lạ?” Lệ Thắng Nam lấy bức tranh ra, nói: “Kiều Bắc Minh đã làm giấu ở
đây”. Kim Thế Di nhìn theo ngón tay nàng, chỉ thấy ở giữ răng thứ hai và
răng thứ ba đếm từ trái sang phải, kẽ răng rất rộng, nhìn lại hàng măng đá
trong các miệng đá quả nhiên cũng như thế.

Lệ Phán Quy nói: “Được, để ta thử xem sao”. Rồi y thò hai tay vào, tay trái
nắm măng đá thứ hai, tay phải nắm măng đá thứ ba dồn sức lắc hai cây trụ,
chỉ nghe tiếng kèn kẹt vang lên, hai cây măng đá đột nhiên bật ra hai bên
trái phải, đá vụn rơi rào rào, bật ra một cái lỗ trống tương đối rộng đủ cho
một người bò vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.