VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 650

năm qua muội buồn chết đi được, tìm chẳng ra người có thể giải bày tâm
sự.” Chung Triển chợt buồn, cười gượng: “Vậy huynh quả thật ngưỡng mộ
Cốc tỷ tỷ của muội, nàng và muội quen nhau không lâu, thế mà muội đã coi
nàng là tri kỷ. Hỡi ơi, đúng là mỗi người có duyên phận của mình, chẳng
thể nào gượng ép được.” Lý Tâm Mai ngẩn người ra, nói: “Sư huynh,
huynh... huynh nói gì thế...”
Chung Triển nói: “Huynh bảo mỗi người có duyên phận của mình, chẳng
thể nào gượng ép được. Chẳng hạn như chúng ta bên nhau từ nhỏ, nhưng
trong mắt của muội, huynh chẳng bằng... chẳng bằng người” Xưa nay
Chung Triển không giỏi ăn nói, nhưng những câu nói này xuất phát từ tình
cảm của y cho nên nghe rất chân thành, lại pha lẫn mấy phần xúc động,
mấy phần chua chát.

Lý Tâm Mai hồn nhiên vô tư, trước kia vì Kim Thế Di chiếm lấy tâm hồn
nàng cho nên chẳng hề biết tấm lòng của Chung Triển đối với mình. Lúc
này nghe những lời chua chát ấy của Chung Triển, mới biết sư huynh si
tình mình. Chung Triển bảo ngưỡng mộ Cốc Chi Hoa nhưng lại thầm chỉ
Kim Thế Di. Tình cảm sống chết của Lý Tâm Mai đối với Kim Thế Di
khiến cho y vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Gió đêm mang theo luồng hương hoa, ánh trăng len qua kẻ lá ngoài cửa sổ
nhìn lén họ. Dưới ánh trăng trắng ngà chỉ thấy Lý Tâm Mai đỏ ửng mặt,
Chung Triển thì cúi đầu không nhìn nàng.

Lý Tâm Mai im lặng không nói, nàng tựa cửa sổ đứng ngẩn ra một hồi thì
chợt nói: “Sư huynh, muội biết tấm lòng của huynh đối với muội. Muội rất
cảm kích huynh. Nhưng vì chúng ta chơi đùa với nhau từ nhỏ, muội đã sớm
coi huynh là người nhà. Chẳng ai có thể thay thế được huynh, muội chưa
bao giờ so sánh huynh với ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.