VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 312

Lương Vũ Sinh

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Dịch giả: Cổ Nguyệt

Hồi Thứ Mười Bảy

Băng đạn Ngọc kiếm đấu Âm sát

Đầm lầy rừng hoang vây lão ma

Giang Nam nói: “Chính cô nương đã mượn tay tôi tặng quà cho Kim đại
hiệp, sao cô nương chưa thấy bức tranh mà lại biết đó là một báu vật?” Cốc
Chi Hoa cười: “Sao ngươi cho rằng đó là một món báu vật?” Giang Nam
nói: “Nếu không Kim đại hiệp làm sao mừng rỡ đến thế?” Cốc Chi Hoa
biết nếu không nói rõ thì Giang Nam không chịu thôi, nhưng đây là bí mật
võ lâm thì làm sao có thể tiết lộ cho chàng biết, thế rồi đáp bừa rằng: “Ta
nghĩ Tàng Linh thượng nhân là tông sư của một phái, bức tranh y cất giữ
đương nhiên không phải là tầm thường, Kim Thế Di thích đồ mới lạ, cho
nên tôi mới tặng cho y”. Giang Nam vẫn chưa hài lòng, Cốc Chi Hoa
không đợi chàng hỏi thì vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ biết đến thế mà thôi,
có hỏi thêm cũng vô dụng”.
Trần Thiên Vũ đã đoán được trong bức tranh chắc chắn liên quan đến một
bí mật gì đó cho nên ngăn Giang Nam lại, cười rằng: “Giang Nam, chừng
nào đệ mới đổi tật lắm lời?” Giang Nam thầm trách: “Khi tôi kể cho huynh
nghe, chẳng phải huynh cũng bảo là kỳ lạ sao? Bây giờ tôi muốn hỏi cho rõ
ràng huynh lại trách tôi lắm lời”. May mà Trần Thiên Vũ lên tiếng chứ nếu
không chàng lại tiếp tục hỏi: “U Bình cười rằng: “Chúng ta đã không hiểu
hàm ý của bức tranh, vậy không cần phải nhọc lòng nghĩ về nó nữa. Hãy
mau đến trấn nhỏ trước mặt tìm khách sạn nghỉ ngơi rồi sau đó bàn cách
đêm nay hành sự thế nào”. Khi Giang Nam đang hỏi Cốc Chi Hoa thì Lệ
Thắng Nam không xen vào một lời, nàng vẫn mãi suy nghĩ.
Từ sau khi Cốc Chi Hoa bỏ chạy, Mạnh Thần Thông rất lo, y sợ Diệt Pháp
hòa thượng biết mình thả nàng. May mà Diệt Pháp hòa thượng đã nghe Cốc
Chi Hoa và Tào Cẩm Nhi tranh luận cho nên thầm nhủ: “Mình chỉ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.