VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 387

Lương Vũ Sinh

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Hồi Thứ Hai Mươi Mốt

Muốn thoát tai hoạ bày lương sách

Chỉ mong đồng lòng trừ hiểm nguy

Kim Thế Di dắt Lệ Thắng Nam vào giữa đảo, Lệ Thắng Nam không
còn sợ rắn độc nữa, nhưng nàng cảm thấy nóng bức đến ngợp thở. Trên đảo
tuy có nhiều cây cối nhưng đều trụi lá, có cây chỉ trơ cành khẳng khiu, tựa
như vừa mới trải qua một trận hỏa hoạn. Nhưng những cây có cành hình
rắn thì có lá có hoa trông rất xum suê, chỉ là mùi thơm tỏa ra trên cây này
khiến Lệ Thắng Nam không quen, nàng hít vào thì hơi chóng mặt, nhưng
cũng chỉ đành chịu. Kim Thế Di cười nói: “Cô nương đừng sợ, đây gọi là
cây ma phong, là thánh dược trị bệnh ma phong”. Lệ Thắng Nam kêu lên:
“Cây ma phong, thật đáng sợ!” Kim Thế Di lạnh lùng nói: “Sư phụ của tôi
là một đại ma phong, may mà đến Xà đảo, ăn lá ma phong nên mới khỏi
hẳn. Cây ma phong và Xà đảo là do sư phụ tôi đặt tên”.
Bà già mặt xanh tức giận nói: “Tên tiểu tử cuồng ngạo”. Nói xong thì tháo
sợi dây màu đỏ vung tới, lập tức cuộn thành một đường cầu vồng giữa
không trung, quét tới eo Kim Thế Di.

Bà ta vung sợi dây màu đỏ tựa như cây roi mềm, Kim Thế Di vung tay tóm
lấy nhưng ngón tay của chàng vừa chạm vào thì sợi dây lệch qua một bên,
xoay thành một vòng tròn có mang theo kình phong, đâm vào hai mắt của
Kim Thế Di, Kim Thế Di không khỏi lạnh mình, thầm nhủ: “Mụ yêu phụ
này đã luyện sợi dây cho đến cương nhu tương tế, chả trách nào mụ lại
huênh hoang như thế”.

Té ra bà già mặt xanh chính là Tang Thanh Nương, em gái của Tang Mộc
Lão, chồng của mụ ta là Vân Linh tử chưởng môn phái Linh Sơn. Hai mươi
năm trước khi hai vợ chồng nhà này còn ở Tây Tạng đã từng tỉ thí nhiều lần
với Đường Kinh Thiên, có một lần Đường Kinh Thiên và Băng Xuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.