VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 130

- Hay lắm! Té ra tướng quân lại có một phép nữa cũng rất lợi hại.
Nói rồi chạy đến lấy thủ cấp của Tử Nha Xai cột chung với thủ cấp Táng
Thiên vương chạy tuốt về Tam Quan.
Còn Địch Thanh thì đánh nhau với Phiên binh, làm cho chúng chạy tứ tán.
Bấy giờ trên núi còn hai đại tướng là Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh
Dương hay tin liền đốc lâu la xuống núi vây Địch Thanh cố báo thù. Địch
Thanh rán hết sức chống cự một hồi, bọn lâu la đánh không lại nên ta rã.
Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương cũng sợ hãi kéo lâu la bỏ qua Bát
Quái sơn mà ẩn trú.
Địch Thanh thừa thắng giục ngựa lên Đại Lang sơn nhưng vừa lên đến đỉnh
thì bị anh em Ngưu Kiện hối quân bắn tên xuống như mưa, làm cho Địch
Thanh không dám xông lên nữa, phải lui xuống trở về trại. Nhưng khi
xuống đến chân núi thì không thấy Tiêu Đình Quý đâu cả.
Lời bàn:
Háo danh là một cái bệnh của kẻ bất tài.
Cuộc sống trong xã hội, kẻ có tài thường lập nên sự nghiệp, để tiếng ngàn
thu. Còn kẻ bất tài thì cũng muốn mình được như vậy, nhưng vì tài năng
không có nên không thực hiện được.
Bởi vậy, những kẻ bất tài do tánh háo danh thường hay nói xấu chê bai
những kẻ khác để đề cao giá trị của mình. Còn có những kẻ vì háo danh mà
phô trương một vài công tác nhỏ mọn của mình và đắc ý khi được kẻ nịnh
bợ ca tụng.
Trong trường hợp này, Tiêu Đình Quý vì tính háo danh nên đã đoạt công
của Địch Thanh để khoe khoang với kẻ khác là mình đã giết được hai tên
tướng cướp nổi tiếng trong vùng.
Tánh háo danh của con người còn thể hiện rất nhiều dạng, nhưng hầu hết
những kẻ háo danh là những kẻ bất tài, còn kẻ có tài không cần phải háo
danh, vì tài năng của họ tự nhiên đã đem danh tiếng lại cho họ rồi.

* *

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.