VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 55

Khuyết Danh

Vạn Huê Lầu diễn nghĩa

Dịch giả: Mộng Bình Sơn

hồi thứ mười một

Giận gian tặc, ban cho gươm báu

Thương anh hùng, khuyên trả ngọc lành

Bấy giờ Tịnh Sơn vương đang ngồi đánh cờ với hòa thượng, xảy thấy có đồ
đệ vào thưa:
- Có Sơn Tây trở lại xin vào chào thầy để từ tạ, nhưng thấy có khách nên
không dám vào.
Hòa thượng nói:
- Ra bảo nó chờ thêm vài hôm nữa cho thật lành bệnh rồi hãy đi.
Tịnh Sơn vương nghe nói Địch Thanh lấy làm lạ hỏi:
- Địch Thanh nào có tên trong giáo trường, còn Địch Thanh nào lại ở đây?
Hoà thượng thưa:
- Cũng là một Địch Thanh đó mà thôi. Hôm trước nó ở trong binh bộ, bị
Tôn Tú đánh nó ai mươi hèo có tẩm thuốc độc, may có người chỉ đến đây
nên tôi miớ vừa cứu nó và nó đền ơn cho tôi viên ngọc uyên ương này.
Tịnh Sơn vương nghe nói khiến đòi Địch Thanh vào mà hỏi.
Địch Thanh bước vào quỳ ra mắt. Tịnh Sơn vương hỏi:
- Vậy chớ ngươi với Tôn Tú có thừ oán chi chăng?
Địch Thanh thưa:
- Tôi là con nít, còn Tôn Tú là quan chức, hai bực cách nhau xa lắm, lẽ nào
tôi dám xúc phạm đến người trên mà gây thù oán.
Tịnh Sơn vương nói:
- Hay là lớp trước có thù oán gì chăng?
Địch Thanh thưa:
- Chuyện ấy thì tôi là lớp hậu sanh không rõ được.
Tịnh Sơn vương nói:
- Hôm trước ta thấy trong ý bài thơ của ngươi thì tự xưng là anh hùng. Vậy
chớ tài nghệ của ngươi có quả như trong thơ chăng?
Địch Thanh thưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.