VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 56

- Chẳng dám dấu đại vương, nội trong tam lược lục thao, binh thơ chiến
sách thảy đều thông.
Tịnh Sơn vương nghe nói chưa tin, vì thấy Địch Thanh diện mạo giống như
một thư sinh, nên muốn thử xem gan dạ thế nào, liền hỏi:
- Nay Tôn Tú đem lòng độc ác, dùng hèo thuốc độc mà hại ngươi, vậy
ngươi dám đến mà giết nó đặng trả thù không?
Địch Thanh thưa:
- Nếu được đại vương ban cho Long tuyền kim sợ gì mà không dám giết
tên gian thần đó.
Tịnh Sơn vương nói:
- Vậy thì ngươi hãy theo ta lãnh cây bảo đao mà trừ tên gian thần ấy.
Địch Thanh thưa:
- Nếu đại vương có lòng như vậy thì tôi nguyện đem hết sức mình diệt trừ
tên bạo ngược.
Tịnh Sơn vương nói:
- Ta sơ e ngươi vẽ cọp không ra hình thì thế nào?
Địch Thanh thưa:
- Nếu được việc thì tôi vì dân trừ bạo, còn nếu không thì tôi có chết cũng
cam lòng.
Tịnh Sơn vương nói:
- Như vậy mới đáng mặt anh hùng. Thôi hãy đi với ta.
Nói rồi dạy lại hỏi hòa thượng:
- Ngọc uyên ương là báu vật gia truyền của nó, thày trả lại cho nó giữ làm
dấu tích của tiển nhân. Còn công ơn thầy cứu nó thì để tôi trả vài đính
vàng.
Nói rồi lấy ra hai đính vàng trao cho hòa thượng.
Hòa thượng nói:
- Ấy là tại Địch Thanh năn nỉ và cố đền ơn. Nay đại vương đã dạy như vậy
tôi đâu dám lãnh.
Tịnh Sơn vương nhất định trao hai đính vàng cho hòa thượng nên hòa
thượng cực chẳng đã phải nhận và trả viên ngọc lại cho Địch Thanh.
Tịnh Sơn vương từ giã lên kiệu ra về, lại khiến Địch Thanh theo về dinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.