Khuyết Danh
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa
Dịch giả: Mộng Bình Sơn
hồi thứ mười
Bị hèo độc, Địch Thanh cầu thuốc
Gặp bạn nghèo, hoà thượng ra ơn
Sau khi bị đánh Địch Thanh ra khỏi giáo trường, vừa đi được mấy bước thì
thuốc độc thấm vào người đau nhức không chịu nổi. Tuy vậy Địch Thanh
cũng ráng sức đi một đoạn đường khá dài, cho đến lúc không còn đi nổi
nữa Địch Thanh mới ghé vào một cái miếu bên đường nằm nghỉ.
Người giữ miếu bước ra hỏi:
- Ngươi ở đâu mà đến đây nằm liệt ra như vậy?
Địch Thanh nói:
- Tôi là lính bộ của Lâm Quới, vì bị Tôn binh bộ đánh hai mươi hèo khi
đánh thì không đau cho lắm, đến khi ra đi thì thấm đòn đau nhức không sao
chịu nổi, nên phải ghé vào đây nằm nghỉ một lúc.
Người giữ miếu nói:
- Nếu vậy thì ngươi bị cây hèo có thuốc độc của Tôn binh bộ rồi. Vậy
ngươi phải tìm thầy mà trị cho sớm, nếu không thuốc độc ngấm vào thì
ngươi phải chết.
Địch Thanh than:
- Tôi là người xứ lạ, nay biết tìm thầy nơi đâu mà chữa.
Người giữ miếu nói:
- Ở đây thầy thuốc không thiếu gì, nhưng trị được chất độc ấy thì chỉ có
ông An Tu hòa thượng mới chữa khỏi.
Địch Thanh hỏi:
- Vị hòa thượng ấy ở đâu?
Người giữ miếu nói:
- Hòa thượng đó ở tại chùa Tướng Quốc cách đây không xa lắm.
Địch Thanh nghe nói rất mừng, từ giã ra đi tìm đến chùa Tướng Quốc. Đến
nơi, hoà thượng thấy bộ điệu của Địch Thanh thì biết ngay là bị thuốc độc
nhiễm vào do cây hèo độc của Tôn Tú rồi, nên lật đật hối đệ tử đem thuốc