VẪN Ở BÊN ANH - Trang 121

như ở đây đã mở hội nghị rồi thì phải? Cha mẹ có điều gì không hài lòng
chàng rể? Nào nói nghe thử, Chí Cang hách dịch hỏi và tiếp – Tuyết Hà đã
tố con không cho cô ấy ra ngoài cổng chớ gì? Nhưng cha mẹ phải biết…
Người xưa có nói: Đàn bà con gái nhà lành, không nên tùy tiện ra khỏi
cổng… Chỉ vì ngày xưa cha mẹ dễ dãi quá nên Tuyết Hà mới hư, may mà
gặp con. Con biết chữ nhẫn mới bảo toàn được danh dự cho nàng…

Vương Gia càng nghe càng bực mình. Người lớn tiếng:

- Cậu hôm nay làm sao thế?

- Làm sao là làm sao? Chí Cang sa sầm nét mặt, rồi lại nhếch mép cười –
Có phải cái thái độ của tôi không được đẹp lắm phải không? Đã tám năm
rồi, tôi đã nhịn nhục, đã cố cắn răng chịu đựng cay đắng. Tôi có lỗi lầm gì?
Cha mẹ lại bắt tôi phải gánh? Ngay cái đêm tân hôn tôi đã nhìn rõ bộ mặt
của mấy người. Không có Vương Gia, nhạc gia gì cả. Chỉ toàn là một lũ lừa
dối. Đừng nghe tôi kêu cha, kêu mẹ là tưởng tôi kính trọng mà lên mặt dạy
đời. Không đơn giản vậy đâu.

Tuyết Hà đau khổ van xin Chí Cang:

- Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Lỗi tại tôi cả, anh đừng có làm nhục cha mẹ tôi ở
đây!

Trong khi Vương Gia thì giận run nói:

- Được rồi, cậu cứ nói hết đi. Cậu nghĩ gì cứ nói thẳng. Cậu đã coi thường
Tuyết Hà đến nước này, thì còn gì để nói nữa? Đã không tôn trọng nhau, thì
tại sao không ly dị nhau đi?

- Đúng! Bà Phước Tấn tiếp lời – Sự rạn nứt đã đến nước này thì không thể
hàn gắn được nữa. Hôn nhân không còn ý nghĩa. Chúng tôi đồng ý cho
Tuyết Hà ly dị.

- À… ly dị! La lão thái thái không biết đứng ở ngoài cửa tự bao giờ chợt
nhiên lớn tiếng nói – Cái từ ngữ nghe sao là lạ quá! Thì ra vợ chồng Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.