VẪN Ở BÊN ANH - Trang 166

Hà. Ý bà muốn để hai mẹ con có được một buổi tối cuối cùng bên nhau
trước khi ly biệt.
- Mợ ơi! Bé Hạt Mưa nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, nó quay
sang Tuyết Hà nói – Sáng mai này, con đi theo cha rồi còn mợ thì sao?
Tuyết Hà cảm thấy lòng nhói đau. Nàng không ngồi yên. Trên tay nàng là
chiếc áo đang may dở, một chiếc áo dành cho Hạt Mưa.
Tuyết Hà liếc nhanh về phía Hạt Mưa. Con bé đã gọi Cao Hàn bằng danh
xưng “cha” một cách nhuần nhuyễn, vậy mà nó vẫn gọi nàng bằng cái tiếng
“mợ” thôi.
Tuyết Hà ngập ngừng một chút nói:
- Mợ… Mợ phải ở lại đây tiếp tục… làm dâu nhà họ La chứ.
- Nhưng mà… Hạt Mưa có vẻ thắc mắc – Mợ đã nói là… Mợ là mẹ của
con cơ mà?
Tuyết Hà đau khổ:
- Nội con đã từng cho con biết là… Mẹ con đã chết rồi. Vậy thì – Con cứ
tin như vậy đi. Mợ không phải là mẹ của con, mợ chỉ là mợ…
- Nhưng mà… Hạt Mưa lúng túng - Mợ cũng đã nói là… Mợ là mẹ… Chị
Phỉ Thúy cũng nói vậy. Mà cả Vương Gia và mọi người đều nói thế… Tại
sao… Mợ lại bảo là không phải.
Tuyết Hà rớt nước mắt, ôm chầm lấy Hạt Mưa nghẹn lời nói:
- Ai nói sao cũng được, con chỉ nên biết là ngày mai này con rồi sẽ rời khỏi
đây để đi theo cha. Từ đây chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa. Con có
hiểu không? Nhớ ngoan ngoãn nhé và hãy quên mợ đi.
Hạt Mưa cũng khóc.
- Làm sao con quên mợ được. Mợ quá tốt đối với con. Mợ phụ con làm đủ
thứ chuyện, chăm sóc con từ ly từng tý, con sẽ không bao giờ quên mợ.
Tuyết Hà cũng khóc, vừa khóc vừa vỗ về:
- Thôi hãy ngủ đi con. Tuyết Hà nghẹn ngào nói – Mấy hôm liền con đã
không ngủ được, bây giờ phải ngủ để dưỡng sức, để rồi còn phải gặp cha,
ngủ đi con!
Tuyết Hà dìu Hạt Mưa lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp cho nó. Con bé có
vẻ mệt mỏi nên chỉ ít giây sau đã nhắm nghiền mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.