VẪN Ở BÊN ANH - Trang 167

Tuyết Hà ngồi bên cạnh giường, vừa khóc vừa may áo.
Phỉ Thúy lặng lẽ bước đến.
- Quận chúa hãy nghỉ ngơi một chút đi, để áo đó con may cho.
- Không! Tuyết Hà lắc đầu nói – Nó đã tám tuổi mà chẳng có được một
chiếc áo ra hồn, chẳng có được chiếc áo nào là của đích thân mẹ nó may
cho, em thấy đấy, nó chỉ mặc mấy chiếc áo của những a đầu khác bỏ lại,
luộm thuộm thật khó coi. Ngày mai này nó đã được đoàn tụ với cha, ít ra nó
phải mặc một chiếc áo coi được. Chiếc áo này từng đường kim mũi chỉ là
của ta, một mai nó lớn lên, nó biết được thế nào là tình mẫu tử, nó sẽ hiểu
được nỗi khổ của mẹ nó. Tại sao người phải sống xa nó một cách bất đắc
dĩ? Chiếc áo này sẽ là một kỷ vật.
Tuyết Hà chưa nói hết thì Hạt Mưa đã tự mình ngồi dậy, với hai hàng nước
mắt.
- Đấy mợ còn nói mợ không phải là mẹ con nữa ư? Con đã nghe hết rồi.
Con biết chắc mợ là mẹ của con.
Rồi nó thút thít với Tuyết Hà:
- Con không chịu gọi mợ là mẹ là bởi vì con đau khổ lắm. Con đã nghĩ, nếu
mợ thật sự là mẹ của con, tại sao khi sinh con ra, mợ đã không giữ con lại
nuôi, mẹ không yêu con phải không?
- Đúng đấy, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi con.
- Con không trách mẹ nữa. Hạt Mưa vừa khóc vừa nói – Con biết mẹ là mẹ
của con. Mẹ đã yêu con quá nên mới đưa con cho nội.
Rồi nó choàng tay ôm lấy Tuyết Hà khóc lớn:
- Con biết cả rồi, con hiểu cả rồi, mẹ ơi. Mẹ!

Tuyết Hà siết chặt Hạt Mưa trong lòng.

Cả người nàng run rẩy. Trời ơi! Hạt Mưa! Cuối cùng rồi con cũng kêu được
mẹ! Mẹ chờ tiếng này suốt tám năm trời. Đây hẳn không phải trong mơ.

Bên ngoài, La lão thái thái đứng cạnh cửa sổ, bà đã trông thấy mọi thứ. Bà
bàng hoàng và chợt mắt mình cũng rớm lệ. Bỗng dưng những định kiến về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.