VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 101

Mục đại tướng quân trong lòng giật mình choáng váng, từ ghế trên

nhảy dựng lên, "Thật sự trúng độc?"

Mục Lưu Nguyệt không nghĩ tới Mục Thanh Võ thật sự là trúng độc,

tức khắc trợn mắt há hốc mồm, thẳng tắp lắc đầu, nhưng rất nhanh nàng
liền định thần, vẻ mặt hoài nghi, "Hàn Vân Tịch, không phải là ngươi hạ
độc chứ? Nếu không làm sao ngươi biết giải độc?"

Hàn Vân Tịch thiệt tình không muốn nhìn đến khuôn mặt ngu xuẩn

này nữa, đứng dậy đi tới, "Các ngươi nếu lại kéo dài thời gian nói nói, ta
cũng sẽ không biết giải!"

Bọn họ đã kéo dài thời gian lâu như thế, trên tay nàng lại không có

dược, sự tình thật là phiền toái.

"Hàn Vân Tịch, ta liền tin ngươi một lần, nhanh nhanh đi theo ta!"

Mục đại tướng quân lo lắng cho nhi tử, lòng nóng như lửa đốt, tự mình đi
phía trước dẫn đường.

Hàn Vân Tịch thở ra một hơi buồn bực, lơ đãng thoáng nhìn Cố thái y

kia mày đang ngưng trọng, Hàn Vân Tịch đối với gia hỏa này không có ấn
tượng nhưng thật ra hắn cũng không tệ lắm.

Nhân lúc thời điểm khi mọi người không chú ý tới, Hàn Vân Tịch đã

từ trong hệ thống giải độc lấy ra dược vật cùng các loại dụng cụ phụ trợ,
tuy rằng mọi người cũng không biết mấy thứ này của nàng là từ nơi nào tới,
nhưng cũng không lại hỏi nhiều.

"Cố thái y cùng Mục tướng quân lưu lại, những người khác đều đi ra

ngoài, không cần quấy nhiễu ta." Hàn Vân Tịch một bên nói, một bên ở
trước mặt mọi người cởi áo khoác màu trắng của Mục Thanh Võ.

Mọi người đều thức thời lui ra sau, có điều Mục Lưu Nguyệt lại không

vui, không chỉ đứng tại chỗ bất động mà còn chắn ánh sáng của Hàn Vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.