Tịch, tận mắt nhìn thấy áo của Mục Thanh Võ bị vạch ra, nàng vội vàng
che mắt lại, mặc dù thân là ca ca của chính mình nàng cũng không dám
nhìn, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch nữ nhân này không hề biết xấu hổ!
"Hàn Vân Tịch, ngươi tốt nhất là làm hắn tỉnh lại, nếu không ta tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Mục Lưu Nguyệt lạnh lùng cảnh cáo.
Hàn Vân Tịch không thể nhịn được nữa, đang muốn tức giận, Mục đại
tướng quân nổi giận trước, rống to, "Nha đầu thúi, đừng vướng bận, lập tức
cút ra ngoài cho ta!"
Mục Lưu Nguyệt sửng sốt, nước mắt lập tức liền rớt ra, cha cư nhiên
rống nàng như thế?
Từ nhỏ đến lớn, cha chưa từng thật sự tức giận đối với nàng, lần này
cư nhiên hung dữ với nàng.
Mục Lưu Nguyệt tức tối, hung hăng phủi tay liền chạy ra ngoài.
Hàn Vân Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, tập trung tinh thần, một lần
nữa tìm kiếm vị trí, đem chủy thủ ở hơ nóng trên ngọn lửa, lúc này mới thật
cẩn thận hạ đao.
Hệ thống giải độc của nàng phần lớn là dược thảo, ngân châm, dụng
cụ dùng trong y học và một số đồ vật linh tinh, cũng không có dụng cụ giải
phẫu Tây y.
Động đao điều kiện có chút đơn sơ, nhưng vì vội vã cứu người cũng
chỉ có thể tạm chấp nhận, thời gian kéo dài càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Châm độc này so với độc dược muốn phiền toái hơn rất nhiều, độc tố ẩn
núp càng sâu trong cơ thể, càng khó bài trừ.
Ngay khi nàng cắt vào lớp da nơi bụng, máu tươi lập tức trào ra tới,
Mục tướng quân nhìn đến kinh hồn táng đảm, nhịn không được kinh hô,