VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 1048

Với nỗi đau này, nụ cười tự chế giễu mình bên môi của Hàn Vân Tịch

liền hóa thành một tiếng cười khẽ. Tên kia bất quá là giúp nàng xoa nhẹ cái
chân vài lần, nàng sao có thể quên mất thân phận xấu hổ của mình, thật sự
xem mình như một người đặc biệt đây?

Tại sao nàng lại leo lên ngọn núi phía nam? Tại sao lại đi hái Nam

Sơn Hồng?

"Ngươi cười gì vậy?" Thanh y cảnh giác chất vấn.

Hàn Vân Tịch nhìn nàng ta một cái, nụ cười chuyển sang lạnh ngắt,

không trả lời.

Nụ cười của nữ nhân này, lộ ra sự quyết tuyệt, lộ ra sự tàn nhẫn mà

ngay cả nam nhân cũng thua kém, khiến thanh y vô cớ sợ hãi, nàng ta siết
chặt cổ áo Hàn Vân Tịch.

"Ngươi đang cười gì vậy?"

Thanh y đã trầm mặc nhiều ngày như vậy rốt cuộc mở miệng.

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn nàng ta, nụ cười bên môi lại tăng thêm

ba phần, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thanh y khẩn cấp hơn, nắm lấy cổ áo nàng hung hăng xô đẩy "Nói, rốt

cuộc ngươi đang cười gì vậy?"

Ai ngờ, đúng ngay lúc này, một giọng nói âm trầm sắc bén đột nhiên

truyền đến từ phía sau "Thanh y, ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, ngươi đang bị
người theo dõi!"

Thanh y sửng sốt, ngay sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau

không biết từ khi nào đã xuất hiện một hắc y nhân. Thân hình cao lớn, áo
choàng đen to rộng bay phất phới khi bị gió thổi qua. Trên mặt hắn đeo một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.