Nữ nhân này, điên rồi sao?
Không thể không nói, ngay cả Cố Thất Thiếu một bên đang vui sướng
khi người gặp họa cũng đều nhướng mày, biểu tình quái dị nhìn Hàn Vân
Tịch.
Nữ nhân này, cũng thật liều lĩnh, trong lòng nàng thực sự cảm kích
hắn như vậy sao?
Rốt cuộc, trên trán Long Phi Dạ hiện đầy gân xanh, sắc mặt trở nên
âm trầm đến độ có thể tích ra nước.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ tức giận, thế nhưng hắn lại
không nói hai lời, nắm chặt Hàn Vân Tịch, thân ảnh nháy lên một cái đã rời
đi.
Đáy mắt Cố Thất Thiếu hiện lên một tia phức tạp, đang muốn đuổi
theo, Mục Thanh Võ lại ngăn lại, "Cố Thất Thiếu, điện hạ còn đang nổi
nóng, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Cố Thất Thiếu cười ha hả, trào phúng nói, "Như thế nào? Thiếu tướng
quân được tha tội, đứng nói chuyện liền không đau eo?"
Yêu nghiệt này thật sự độc miệng, một câu khiến cho Mục Thanh Võ
đau đớn.
Việc này, thật ra Mục Thanh Võ chính là đầu sỏ, nếu không phải hắn
tới cửa cầu, mang Vương Phi nương nương đến trà trang, Vương Phi nương
nương cũng sẽ không liên lụy đến một án Vạn Xà Độc, cũng sẽ không bị
nhóm thích khách theo dõi.
Mục Thanh Võ băn khoăn trong lòng, hậm hực buông tay, không nói
gì.