VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 1090

Bàn tay to của hắn vừa lúc ôm ở trên cánh tay bị roi đả thương của

Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch đau đến nỗi chau mày, nhưng vẫn không kêu
lên một tiếng. Sắc mặt nàng còn tái nhợt hơn so với lúc trước vài phân, rũ
mắt xuống, cũng không biết là đang giận dỗi, hay là thật sự không còn sức
lực. Nàng dựa vào trong lòng ngực Long Phi Dạ, để trọng lượng cả người
đều ném cho hắn.

Rốt cuộc, thời điểm khi mặt trời lặn, Long Phi Dạ trong cơn thịnh nộ

đã nhận ra cảm giác dính nhão trên tay, lúc này hắn mới thả chậm tốc độ,
cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tay mình đang ôm chặt trên cánh tay bị roi đả
thương của Hàn Vân Tịch, mặc kệ là cánh tay của nàng, hay là bàn tay hắn,
tất cả đều đã là máu.

"Đáng chết!"

Long Phi Dạ gầm nhẹ, ngay sau đó liền đáp xuống một cây đại thụ,

hắn buông Hàn Vân Tịch ra, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức xử lý miệng vết
thương."

Ai ngờ, hắn vừa buông tay, Hàn Vân Tịch liền dựa vào trên thân cây,

căn bản là đứng không vững, từ từ nghiêng người qua một bên.

Bôn ba liên tục mấy ngày, nàng buồn ngủ đến nỗi muốn mệnh mà

cũng không dám nhắm mắt. Hơn nữa vừa mới trúng không ít độc loạn lung
tung, toàn bộ đều đang tích tụ ở trong cơ thể không có giải pháp, hơn nữa
cánh tay lại đau đớn, thân thể gầy yếu của nàng nơi nào chịu được!

Vẫn luôn dựa vào sức mạnh tinh thần quật cường để chống đỡ, hiện

giờ, thật sự đã rất mỏi mệt. Giờ này khắc này nàng đều không rảnh lo đau,
cũng không rảnh lo Cố Thất Thiếu. Chỉ nghĩ muốn nằm xuống, ngủ một
giấc thật sâu, vĩnh viễn không cần tỉnh lại càng tốt.

Thấy Hàn Vân Tịch không để ý tới, chậm rãi cúi người ngã xuống,

Long Phi Dạ không vui thúc giục, "Ngươi có nghe hay không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.