Một đêm này, Hàn Vân Tịch làm sao mà ngủ?
Đã là nửa đêm, nhưng mắt nàng vẫn mở to. Nàng tin tưởng chắc chắn
phán đoán của mình sẽ không sai, chính là tối nay hoặc là ngày mai, thời
gian một đêm một ngày, vận mệnh của nàng cùng Mục Thanh Võ đều sẽ bị
đem ra xét xử.
Cố Bắc Nguyệt là hy vọng duy nhất của bọn họ, chỉ hy vọng Cố Bắc
Nguyệt kia không không xảy ra sự cố gì.
Hàn Vân Tịch chờ a chờ a, rốt cuộc khi trời mông lung sáng, bên
ngoài nhà giam truyền đến động tĩnh, nghe ra được tiếng bước chân rất gấp
rút.
Trong tăm tối, Hàn Vân Tịch không thể xác định là ai, mặc dù rất kích
động, nhưng vẫn áp chế lại, yên lặng chờ đợi.
Rất nhanh, ánh sáng chiếu lại đây, chỉ thấy đúng là Cố Bắc Nguyệt đã
tới!
Hàn Vân Tịch đại hỉ, lập tức ở trên giường sưởi nhảy xuống, thấy có
ngục tốt ở đây, nàng cũng không dám lớn tiếng.
Cố Bắc Nguyệt trộm gật đầu với đám ngục tốt để bọn họ rời đi, đây
không phải là thời gian tới thăm tù, Cố Bắc Nguyệt nhất định đã tốn không
ít bạc.
Ngục tốt vừa đi, Cố Bắc Nguyệt so với Hàn Vân Tịch còn gấp hơn,
"Nhanh, đồ vật ngươi muốn đây!"
"Độc tính bộc phát ra rồi?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
"Ân, thật bị ngươi nói trúng rồi. Sốt cao không ngừng, môi lưỡi phát
tím, ta lấy máu xong liền lập tức qua đây, Mục đại tướng quân cuối cùng tin