Hắn không chút khách khí hừ lạnh, "Mộ Dung cô nương, không cần
giải thích nhiều lời, chúng ta còn có chuyện muốn nói cùng Tần Vương phi,
thỉnh ngươi tránh đi nơi nào đó một lúc."
Đây là muốn đuổi nàng đi khỏi.
Mộ Dung Uyển Nhi nước mắt lập tức tràn mi, rõ ràng sắc mặt xấu xí
đều bị vạch trần, nàng lại vẫn điềm đạm đáng yêu, mang bộ dáng bị người
vu hãm.
"Thực xin lỗi, ta cũng không biết có hiểu lầm gì ở đây, ta thật tình chỉ
là muốn tốt cho tẩu tử, tẩu tử nếu không tha thứ cho ta, ta liền...... ta
liền......"
Nàng nói, cư nhiên hai tay dâng trà, quỳ xuống, "Ta liền quỳ ở đây
không dậy!"
Hàn Vân Tịch một bộ không hào hứng, nhàn nhạt nói, "Nhị vị, sắc trời
cũng không còn sớm, có sự tình gì ngày khác chúng ta lại nói."
Cố Bắc Nguyệt cùng Mục Thanh Võ nhìn nhau, đều gật gật đầu.
Trước khi đi, Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Tuy rằng
không giống Mục Thanh Võ hừ lạnh một tiếng gọn gàng dứt khoát như vậy,
nhưng Mộ Dung Uyển Như nghe thấy trái tim như ngừng đập. Nàng không
biết ý tứ của hắn như thế nào, nhưng cũng biết khẳng định không phải là ý
tốt, thật là hụt hẫng nha.
Tiếng nói của hai người kia trong giới quý tộc đều có ảnh hưởng
không nhỏ. Nếu bọn họ nói ra ngoài, hình tượng mà Mộ Dung Uyển Như
khổ tâm xây dựng liền bị hủy!
Đây do Hàn Vân Tịch hại nàng, nàng ta vì sao không chết ở trong
ngục đi? Mộ Dung Uyển Như tràn ngập hận ý!