"Nghi thái phi, nếu bệnh tình của nàng nặng thêm, ta sẽ chịu trách
nhiệm! Ngươi hãy để nàng cùng ta tiến cung đi!" Trường Bình công chúa
nghẹn ngào.
Chính là, Nghi thái phi vẫn chậm rãi, nhìn nhìn Hàn Vân Tịch, nhẹ
nhàng thở dài một tiếng, "Ài...... này......"
"Mẫu hậu!" Trường Bình công chúa khóc thật, túm lấy tay hoàng hậu,
"Mẫu hậu, ngươi khuyên nhủ giúp ta, mau a!"
Hoàng hậu ngực đều nhanh nghẹn lại, nhưng không thể không mở
miệng, "Nghi thái phi, Trường Bình thật sự có việc gấp. Xe ngựa của chúng
ta đều đang chờ ngay ngoài cửa, cam đoan sẽ không để bệnh tình của Vân
Tịch nặng thêm. Khi tới trong cung rồi, Cố thái y cũng ở đó, hắn có thể
kiểm tra Vân Tịch một cái, chẳng phải tốt sao. Ngươi để Vân Tịch theo
chân bọn họ đi thôi."
Không thể không thừa nhận, Nghi thái phi thật tình không phải là
người thiện tâm, hoàng hậu cũng đều như vậy, nàng vẫn mang một bộ dáng
do dự.
Rốt cuộc, Trường Bình công chúa khóc lớn, "Nghi thái phi, ta cầu xin
ngươi! Cầu xin ngươi!"
Thật tuyệt, Nghi thái phi muốn chính là cái câu "cầu xin" này. Cuối
cùng, nàng gật đầu, "Vân Tịch, ngươi hãy cùng hoàng hậu tiến cung đi."
"Ân." Hàn Vân Tịch gật gật đầu, ngoan ngoãn.
Hoàng hậu lập tức sai người lại đây nâng Hàn Vân Tịch lên, để nàng
ngồi kiệu ra khỏi cửa. Trước khi ngồi trên cỗ kiệu, Nghi thái phi cho Hàn
Vân Tịch một cái ánh mắt, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch vờ như không nhìn
thấy.