"Đa tạ ý tốt của thái phi nương nương, lão nô còn phải trở về phục
mệnh. Thái phi nương nương, Tần Vương điện hạ, cáo từ."
Tiết công công nói, lại không quên nhắc nhở Hàn Vân Tịch, "Sáng
sớm ngày mai, Vương Phi nương nương đừng chậm trễ, Hoàng Thượng sau
khi lâm triều muốn phải nhìn thấy ngươi."
"Ta đã nhớ kỹ, Tiết công công đi thong thả." Hàn Vân Tịch tự nhiên
thoải mái, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại lạnh đến thấu xương.
Nam nhân có hỉ mạch?
Đừng nói ở cổ đại, việc này ở thời hiện đại đều là kỳ văn! Nàng thậm
chí còn không chữa trị được bệnh nặng, huống chi là quái bệnh nha?
Lời đồn bên ngoài, Hàn Vân Tịch có thể không thèm để ý, nhưng kỳ
vọng của hoàng đế, nàng lại không thể bỏ qua.
Ngay cả Tiết công công cũng dùng cách này để nói, xem ra Thiên Huy
hoàng đế ôm hy vọng rất lớn vào y thuật của nàng, nếu nàng vẫn cự tuyệt,
rõ ràng là không nể mặt mũi hoàng đế, nhưng nếu nàng không cự tuyệt, đến
lúc đó y thuật không tốt, kết cục như thế nào liền dựa vào tâm tình của
hoàng đế.
Nghe nói, Thiên Huy hoàng đế tính tình rất không tốt.
Chuyện này vẫn là do hoàng hậu ở sau lưng quạt gió thêm củi, nếu
như y thuật không tốt, hậu quả có thể dễ dàng nghĩ đến.
Tiễn Tiết thái y rời khỏi, Nghi thái phi một bộ dáng như chưa hề có sự
tình gì phát sinh, thúc giục, "Uyển Như, nhanh chóng truyền đồ ăn lên, ca
ngươi nhất định đã đói bụng."