"Tần Vương, đừng nói với ta rằng ngươi thật sự là vì nữ nhân này mà
đổi lấy huyết sinh đan!" Đoan Mộc Bạch Diệp thăm dò nói.
Long Phi Dạ hung hăng đẩy hắn ra, làm hắn đụng vào một bên tường,
lạnh giọng trả lời, "Cùng ngươi không quan hệ, hoặc là nhận thua, hoặc là ở
một bên chờ."
Đoan Mộc Bạch Diệp siết chặt nắm tay, lại không thể không chờ đợi.
Rất nhanh, nửa ngày đã trôi qua, Hàn Vân Tịch vừa phơi nắng, vừa
uống trà, thỉnh thoảng hướng Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn lại, cười như
không cười, ý vị mười phần khiêu khích.
Đoan Mộc Bạch Diệp vốn đã giận, làm sao chịu được Hàn Vân Tịch
khiêu khích như thế, hắn cả đời kiêu hãnh, vẫn là lần đầu tiên bị nữ nhân
nhìn qua như thế.
Có thể nhẫn hay không thể nhẫn?
Rốt cuộc, hắn không nhịn được, đứng lên, oán hận nói, "Dược quỷ đại
nhân, chúng ta nhận thua, lập tức cho gọi Dao Dao quay về!"
Nhận thua......
Dược quỷ đại nhân gãi gãi lỗ tai, lớn tiếng nói, "Cái gì, Diệp Thái tử
đã nói cái gì vậy? Bản đại nhân không nghe rõ."
Đoan Mộc Bạch Diệp, Thái tử khát máu, khi nào chịu khuất nghẹn qua
như thế, khi nào lại dễ dàng nhận thua qua như thế?
"Chúng ta nhận thua, muốn thất tinh đông trùng hạ thảo thì lập tức tìm
Dao Dao trở về!" Đoan Mộc Bạch Diệp tức giận ngập trời, phát ra thanh
âm âm trầm giống như từ trong địa ngục truyền ra tới.