Không nhìn thấy Long Phi Dạ, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia
kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
"Hàn Vân Tịch, hiện tại ngươi đã có tinh thần đi?" Thiên Huy hoàng
đế cao cao tại thượng hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, tinh thần Vân Tịch đã hồi phục không ít." Hàn
Vân Tịch cúi xuống một chút, đúng sự thật trả lời.
"Vậy là tốt rồi, ngươi nên biết nếu xảy ra sai lầm gì......" Thiên Huy
hoàng đế chưa nói hết vế sau, nhưng so với nói tiếp càng có lực chấn nhiếp
cảnh cáo cao hơn.
"Vân Tịch minh bạch," Hàn Vân Tịch cúi đầu, hai mắt hạ xuống, rất
bình tĩnh, nếu Thiên Huy hoàng đế đã nói như thế, nàng tự nhiên cũng
muốn đưa ra yêu cầu, "Hoàng Thượng, thời điểm khi thần thiếp đang trị
liệu, ngoại trừ Cố thái y, không cho phép bất luận kẻ nào ở đây."
Lời này vừa ra, hoàng hậu là người thứ nhất bất an, lạnh giọng, "Hàn
Vân Tịch, ngươi đây là có thái độ gì?"
Hàn Tòng An hầu hạ một bên mượn cơ hội lập tức nghi ngờ, "Tần
Vương phi, chẳng lẽ lúc ngươi trị liệu có âm mưu gì không thể để mọi
người bắt gặp hay sao, nên muốn đuổi mọi người rời đi hay sao? Hay là,
trong bụng của Thái tử vốn là một thai nhi, ngươi sợ người khác nhìn
thấy?"
Hàn Vân Tịch mắt lạnh liếc qua, châm chọc nói, "Nếu không, Hàn
thần y ngươi tới trị sao?"
"Ngươi!" Hàn Tòng An không đáp lại, ngược lại đối với Thiên Huy
hoàng đế nói, "Hoàng Thượng, theo thảo dân thấy, ở đây nhất định có điều
kỳ quặc!"