"Mẫu hậu, không thể tha bọn họ, nếu không Mặc nhi quá ủy khuất!"
Hoàng hậu thấp giọng nói, hận không thể lập tức giết Hàn Tòng An.
Ở trong hoàng tộc, một người có thể thay đổi toàn bộ thế cục, giống
như năm đó Thiên Tâm phu nhân cứu thái hậu. Nếu không có mấy năm nay
bị chậm trễ, Thái tử đã sớm hoàn toàn đứng vững trong triều, những vị
hoàng tử khác cũng sẽ không thể phát triển thế lực.
Nhưng thái hậu liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, đáy mắt hiện lên
một mạt tính kế, nói, "Hoàng Thượng, tâm địa của Vân Tịch cũng giống
với Thiên Tâm phu nhân a, tâm địa Bồ Tát, ngươi hãy theo ý nàng đi."
Hàn Vân Tịch không nghĩ tới thái hậu không những không bỏ đá
xuống giếng, ngược lại mở miệng hỗ trợ nàng, có cảm giác kỳ lạ, cho dù
nàng cứu Thái tử, thái hậu cũng chưa chắc sẽ đối đãi với nàng thật tình, chỉ
là, trong lúc nhất thời nàng cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy.
Thiên Huy hoàng đế giương mắt nhìn thái hậu liếc mắt một cái, ngay
sau đó lại nhìn về phía Hàn Vân Tịch, lúc này mới lên tiếng, "Được, hôm
nay trẫm sẽ nể mặt ngươi cùng nương ngươi, tha tam tộc Hàn thị......"
Lời vừa nói đến đây, Hàn Tòng An đại hỉ, vội vàng dập đầu nói lời
cảm tạ, nhưng ai biết Thiên Huy hoàng đế tức giận dùng một chân đá hắn
văng ra, lạnh giọng, "Tam tộc Hàn thị có thể tha, phế vật nhà ngươi, trẫm
tuyệt đối không tha!"
Hàn Tòng An bị gạt ngã qua một bên, cả người đều choáng váng, đột
nhiên cảm thấy sức lực đều mất hết, cả người nằm liệt dưới sàn nhà.
"Đa tạ Hoàng Thượng!" Giọng nói của Hàn Vân Tịch vang dội, tự tự
leng keng, nàng vốn cũng chỉ nghĩ cứu tam tộc Hàn thị, không tính toán
cứu Hàn Tòng An, kết quả này, nàng thực thỏa mãn.