Hàn Vân Tịch đạm đạm cười, nhìn như bất đắc dĩ, kỳ thật là châm
chọc, nàng nói, "Thái hậu nương nương, mẫu thân tuy đã đi về cõi tiên,
nhưng Vân Tịch rốt cuộc đã gả làm vợ người, xuất giá tòng phu, việc nhận
nghĩa nữ này Vân Tịch là không làm chủ được, không bằng thái hậu nương
nương hỏi Tần Vương một câu đi?"
Cái gì?
Lời này vừa ra, thái hậu cùng hoàng hậu đều sửng sốt, ngay sau đó sắc
mặt đại biến.
Đáy mắt Thái hậu hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, suýt nữa
bùng nổ, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, nói lâu như vậy, ngươi cư nhiên
đang chơi đùa ai gia!
Rõ ràng biết chuyện này chính là hướng về phía Nghi thái phi cùng
Tần Vương, nàng cư nhiên dám nói muốn đi tìm Tần Vương thương lượng!
Rất tốt!
Hay cho câu 'xuất giá tòng phu', thật sự hoàn toàn cự tuyệt, cự tuyệt
đến thật là khéo! Làm nàng cùng hoàng hậu đều không thể tức giận, không
thể trách tội.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không mở miệng cầu tình cho tam tộc Hàn
thị!
Hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm tay, kìm chế tức giận,
thái hậu không thấy bậc thang để xuống, chuyện này một khi truyền tới lỗ
tai của Tần Vương cùng Nghi thái phi, không chỉ làm cho bọn họ bị chê
cười, còn hiểu ý sinh ra đề phòng.
Hoàng hậu cũng tức giận, "Ai nha, quên không nói đến Tần Vương,
mẫu hậu, ngươi thích Vân Tịch, nhưng người ta chung quy là người của