"Nữ nhi, ngươi rốt cuộc đã tới......"
"Cha biết ngươi nhất định sẽ đến! Cha biết ngươi nhất định sẽ không
bỏ cha mà không quan tâm."
Giọng nói của Hàn Tòng An như ngẹn nơi cổ họng, hốc mắt thâm sâu,
hai tròng mắt đỏ rực, giống như một lão nhân nghèo đói đáng thương hề hề,
không biết còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch là một nữ tử bất hiếu đã bỏ rơi
hắn.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn, dựa vào ven tường, xếp bằng ngồi
xuống, thấy thế, hốc mắt Hàn Tòng An lại đỏ một vòng, ôm song sắt, chậm
rãi ngã ngồi xuống dưới.
"Nữ nhi, hiện tại cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu cha!"
"Cha tất cả đều trông cậy vào ngươi nha...... Ngươi nói một câu đi?"
......
Ánh mắt Hàn Tòng An tràn ngập thân thiết và hy vọng, giọng nói già
nua đau thương, nhưng Hàn Vân Tịch lại vẫn thờ ơ.
Nàng lạnh lùng nhìn kỹ hắn. Hàn Tòng An thấy nàng lạnh nhạt, hơi
cứng đờ, đột nhiên trầm mặc, dùng ánh mắt thật sâu nhìn nàng, cực kỳ thê
thảm.
"Hàn Tòng An, ngươi cuối cùng cũng nhớ tới, ta là nữ nhi ngươi nha."
Hàn Vân Tịch lúc này mới mở miệng, vẻ mặt trào phúng.
Trong trí nhớ, vị cha này có từng một lần gọi qua một tiếng "Nữ nhi"?
Hàn Tòng An nhấp nhấp miệng, sờ soạng mặt già một phen, liên tục
lắc đầu, lẩm bẩm tự nói, tựa hồ rất hối hận, nhưng Hàn Vân Tịch cũng
không nghe rõ hắn đang nói gì.