Vừa ôm một cái, Hàn Vân Tịch liền không dám chuyển động, sau khi
thấy Long Phi Dạ không có phản ứng gì, nàng sợ hãi vui vẻ. Ôm như vậy
khiến cánh tay nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tròng mắt nàng xoay xoay vài vòng, lại liếm liếm môi, thử cẩn thận
nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ dán ở trên vai hắn.
Đương nhiên, động tác của nàng vẫn rất cứng, lần trước bị Long Phi
Dạ mang đi diệt độc muỗi, lúc đó Long Phi Dạ bá đạo ôm nàng vào trong
ngực, nhưng hôm nay, lại là nàng chủ động gần hắn.
Gia hỏa này có thể lại cảm thấy nàng lả lơi ong bướm hay không,
không giữ đạo làm vợ đâu?
Vừa nhớ tới cảnh cáo lúc trước của hắn, Hàn Vân Tịch liền buồn bực,
cổ nhân cổ hủ nha!
Hàn Vân Tịch đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy Long Phi Dạ
lên giọng bất mãn, nàng nghĩ tốc độ của gia hỏa này nhanh như vậy, hẳn là
không rảnh để ý đến nàng đi.
Lúc này, thần kinh căng chặt của nàng mới được thả lỏng, cũng không
biết trong lòng mình sợ cái gì, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong
lòng lẩm bẩm nói, "Tần Vương điện hạ, xin lỗi, không có ý gì khác, chỉ là
mượn dựa một chút."
Đến khi người phía sau cuối cùng cũng an phận, lông mày nhíu chặt
của Long Phi Dạ cũng mới được buông ra. Hắn trước sau vẫn bất động
thanh sắc, nhưng ánh mắt lại sâu sắc hơn, đáy mắt một mảnh bóng ma, đêm
ngày đen tối, khiến người không thể cân nhắc.
Một đường yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét lướt qua, còn có âm
thanh mà hai người cũng không biết đến...... nhịp tim của bọn họ.